Vô Tận Đan Điền

Chương 1545: Sâu trong di tích (1)

Sâu trong di tích Hắc Long Thánh Tôn che dấu phi thường tốt, Nhiếp Vân cầm địa đồ lấy dược từ Mặc Hư Kim Tiên ra xem căn bản không có ghi lại làm thế nào tiến vào nơi cuối cùng của mộ huyệt, vào lúc này bàn tay Thạch Trung Huyền xuất hiện đã làm hắn cảm thấy có cơ hội.

Thực lực Thạch Trung Huyền như thế nhưng không thể thoát thân, như vậy hắn đã sớm tiến vào sâu trong di tích, chỉ vận dụng truy tung chi khí lần theo dấu vết bàn tay của hắn hoàn toàn có thể tiến vào trong đó.

Đây cũng là suy tính của Nhiếp Vân, bằng không chỉ bằng vào thực lực hiện tại hoàn toàn có thể lưu bàn tay lại nơi đây.

- Phát sinh chuyện gì?

- Tất cả bảo vật không còn? Đoan Mộc công tử chết?

- Ai ra tay? Thật sự làm người ta sảng khoái nhân tâm.

- Xem ra con Tu La kia cũng chết, chẳng lẽ là Đoan Mộc Trường Cung và nó chia của không đều cho nên tự giết lẫn nhau?

Nhiếp Vân vừa rời khỏi nơi đây, bên ngoài gian phòng có một đám người bay tới.

Đám người Ngũ Phương Môn lúc trước cũng không có rời xa, thấy trong gian phòng huyên náo động tĩnh quá lớn, rốt cục nhịn không được đi tới, vừa tới gần đã thấy thịt nát và quần áo vươn vãi kháp nơi.

Đoan Mộc Trường Cung bức bách bọn họ, lúc này bị người ta giết chết cho nên tâm tình bọn họ cực kỳ vui sướng, đồng thời cảm kích anh hùng đã giết hắn.

Dọc theo truy tung chi khí mô phỏng phương hướng tìm kiếm, Nhiếp Vân tiến lên thật nhanh.

Không gian nơi này vặn vẹo lợi hại, bốn phía đều có bẫy rập, chỉ có một cái lối đi có thể hành tẩu, hơi không cẩn thận dính vào cạm bẫy sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Đổi lại người bình thường, mặc dù có được truy tung chi khí cũng không thể theo dõi, Nhiếp Vân thì khác, hắn đồng thời vận chuyển thiên nhãn sư, thiên nhĩ sư quan sát, hắn có thể nhìn thấy bẩy rập ở chung quanh, có thể áp chế nguy hiểm xuống nhỏ nhất.

Liên tục phi hành không biết bao lâu, cũng không biết vượt qua bao nhiêu cửa ải nguy hiểm, lúc này một cây cột trụ cực lớn xuất hiện ngay trước mặt.

Cây cột này to lớn có thể chống cả bầu trời, xuyên thẳng hư không không nhìn thấy cuối cùng, trên cây cột có khắc một con Hắc Long to lớn, nó xoay tròn quanh cột đá, đầu lâu hùng dũng oai vệ nhìn lên không trung, giống như tùy thời có thể bay lên tiến vào trong mây.

Thiên nhãn lập loè, Nhiếp Vân nhìn qua chung quanh.

- Đây là trận pháp, không phải một cây cột, mà là sáu!

Xem một hồi, phát hiện chung quanh có sáu cây cột giống như thế, hình thành xu thế sáu dương hợp tiên, tạo thành một trận pháp không gian to lớn.

Chung quanh có linh khí đầy đủ, nhưng trong đó thỉnh thoảng để lộ ra một tia sát khí đáng sợ, hiển lộ rõ nơi này có Tu La vượt qua cấp bậc Kim Tiên.

- Ân? Quả nhiên đám người Tiểu Long, Độc Cô Tiếu đã đi qua nơi này.

Sau khi dò xét chung quanh một vòng, nội tâm Nhiếp Vân hơi động và cảm ứng được khí tức của Tiểu Long.

Trước kia vẫn không cảm ứng được, không biết bọn họ đi nơi nào, sau khi tới nơi này mới phát hiện, nói rõ bọn họ đã sớm tiến vào bên trong một bước.

Sâu trong di tích Hắc Long Thánh Tôn phân chia không gian thành hai, chẳng khác gì hai thế giới, chỉ có tới nơi này mới có thể cảm ứng rõ ràng.

Lúc này tTểu Long ngụy trang thành chính mình đi theo sau lưng đám người Độc Cô Tiếu, tuy không biết cụ thể phát sinh chuyện gì nhưng từ khí tức cường thịnh mà hắn cảm ứng được, chẳng những nó không có bị thương, dường như thực lực còn mạnh hơn nữa, loáng thoáng đạt tới cảnh giới Huyền Tiên cảnh đỉnh phong, tùy thời cũng có thể đột phá!

Tiểu Long là thượng cổ dị chủng, huyết thống Ngũ Trảo Kim Long cường đại, mặc dù chỉ có thực lực Huyền Tiên cảnh đỉnh phong, nhưng có thể đấu với cường giả Kim Tiên cảnh như thường, nói sau, đây là di tích Hắc Long, Tiểu Long đã khôi phục trí nhớ Long Hoàng tương đối, khẳng định có rất nhiều thủ đoạn bảo vệ tính mạng của mình, chính bởi vì như thế, Nhiếp Vân mới yên tâm để nó đi theo đám người Độc Cô Tiếu mà không sợ hãi.

- Ở bên kia!

Cảm ứng vị trí một chút, Nhiếp Vân vận chuyển ẩn nấp chi khí và dung nhập thân thể bản thân mình vào hoàn cảnh chung quanh, hắn thả người bay tới gần hướng của Tiểu Long.

Càng đi về phía trước, không trung càng ngày càng có lực lượng đáng sợ bao phủ.

Dưới lực lượng này, ngay cả Nhiếp Vân cũng cảm thấy hô hấp dồn dập, áp lực không nhỏ.

- Hắc Long Thánh Tôn tuyệt không đối không chỉ là Thánh Tiên đơn giản như vậy...

Cảm nhận được cổ lực lượng này, nội tâm Nhiếp Vân âm thầm suy đoán.

Lúc này hắn vẫn cho rằng Hắc Long Thánh Tôn chỉ là Thánh Tiên đơn giản như vậy, hiện tại xem ra tuyệt đối không phải.

Thánh Tiên tuyệt đối không có lớn thủ bút lớn như thế, tu kiến ra mộ huyệt khổng lồ, cũng không có thực lực bố trí nhiều trận pháp khủng bố như vậy.

Càng không khả năng có được nhiều bảo vật như vậy, làm cho nhiều cao thủ thiên địa lục đạo điên cuồng.

Nhất là nơi này, uy áp thật sự quá lớn, Thánh Tiên bình thường không thể bố trí ra được.

Hô!

Phi hành một hồi, một tế đàn cực lớn xuất hiện trước mặt mọi người.

Tế đàn này vô cùng rộng lớn, chừng phương viên hơn mười dặm, chính giữa có một pho tượng, một đầu Hắc Long đang bay trên bầu trời và mang theo uy nghiêm đậm đặc.

Phía trên Hắc Long có một cái lệnh bài đang lơ lửng, nó bị một phong ấn cường đại khóa chặt và tỏa ra uy lực làm cho người ta kinh hãi.

Tuy lệnh bài không lớn nhưng chỉ liếc mắt nhìn, Nhiếp Vân đã biết rõ nhất định là bảo vật vượt qua tiên khí tuyệt phẩm.

Rầm rầm rầm oanh!

Chung quanh lệnh bài có khí lãng cường đại, lực lượng quay cuồng.

Hai nhóm người đánh nhau túi bụi và hung ác.

Cúi đầu xem xét, Nhiếp Vân nhận ra.

Một đám trong đó là đám người Độc Cô Tiếu, Hiên Viên Triêu Tinh, tiểu Long, một đám khác có hai người, tuy chưa bao giờ gặp qua nhưng từ lực lượng một cánh tay bộc phát có lẽ chính là gia hỏa Thạch Trung Huyền.

Sắc mặt Thạch Trung Huyền xanh lét, hai mắt lập loè, mỗi chiêu của hắn đều mang theo độc khí, vừa nhìn đã biết rõ hắn vận chuyển thiên phú độc sư tới cực hạn, thậm chỉ luận hình thái đan điền đơn thuần đã vượt qua chính mình.

Thiên phú độc sư của Nhiếp Vân thôn phệ sát độc mới tấn cấp đến hình thái thứ ba, hắn vẫn không vận dụng nó, khoảng cách hình thái thứ tư còn kém xa, mà Thạch Trung Huyền không ngừng sử dụng, tâm ngoan thủ lạt, chỉ sợ hắn đã mở ra hình thái thứ tư

Bên người Thạch Trung Huyền có bóng người cao gầy, khuôn mặt gầy tái nhợt, không có chút máu nào, đôi mắt như mắt cá chết, mang theo lực lượng thất hồn lạc phách, nếu như ai nhìn sang sẽ cảm tâấy linh hồn tán loạn và khó có thể tự kiềm chế.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất