Yêu Giả Vi Vương

Chương 229: Long Nha Nhược Bá Đạo

Mắt Long Nha Phỉ Nhi sáng ngời, quả nhiên Tiêu Lãng không lừa nàng, hắn có vu thuật thần kỳ.

Long Nha Phỉ Nhi làm theo kế hoạch, quát to:

- Yêu Tà, ai dám nhúc nhích thì giết đi. Tả Kiếm, đồ vô sỉ, muốn thừa dịp loạn giết bổn Thống lĩnh và Yêu Tà? Ngươi cho rằng bổn Thống lĩnh không biết? Ngươi cho rằng nơi này là đế đô, là địa bàn của Tả gia ngươi sao? Muốn giết cứ giết? Ta nói cho ngươi biết, chỗ này là Bắc Cương, Tả gia các ngươi không là cái thá gì ở đây!

- Ngươi...

Tả Kiếm giận run người. Long Nha Phỉ Nhi mắng gã không sao, nàng mắng nguyên Tả gia!

Tả Kiếm mới hơn hai mươi tuổi, trẻ tuổi bốc đồng, bản thân gã tâm cao khí ngạo. Hôm nay Tả Kiếm liên tục bị Tiêu Lãng trêu đùa, lại bị Long Nha Phỉ Nhi mắng chửi, bây giờ nhục nhã luôn Tả gia.

Tả Kiếm không che giấu sát ý nữa, chợt quát một tiếng, tay trái đeo Tu Di Giới lóe ánh sáng. Một thanh họa kích dài hai thước xuất hiện trong tay Tả Kiếm, thân thể hóa thành tàn ảnh giết hướng Tiêu Lãng. Trong phút chốc một bóng người bên cạnh Kiếm Thần vệ cũng nhanh như chớp lao ra, mục tiêu là Tiêu Lãng.

Hai Chiến Tôn cảnh cùng ra tay.

- Tốt rồi!

Tiêu Lãng thấy Tả Kiếm ra tay thì nở nụ cười tươi rói, đắc ý vì gian kế thành công.

Tiêu Lãng không có phản kháng, cũng không khống chế thảo đằng thần hồn màu tím giết người. Ngược lại Tiêu Lãng thu thảo đằng thần hồn màu tím đến dưới chân, không nhúc nhích, thu lại Huyền khí, không có chút vẻ gì muốn phản kích.

Tiêu Lãng và Long Nha Phỉ Nhi liếc nhau, chợt rống to:

- Giết người! Tả Kiếm muốn giết người, cứu mạng!

- Cứu mạng, Tả Kiếm muốn giết ta!

Cùng lúc đó, Long Nha Phỉ Nhi cũng la lên, giọng chói tai hơn cả Tiêu Lãng. Tiếng kêu cứu của Long Nha Phỉ Nhi, Tiêu Lãng rạch phá trời đêm, một nửa quân doanh chấn động.

Vù vù vù vù vù!

Không ra ngoài dự đoán của Long Nha Phỉ Nhi, Tiêu Lãng, hai bóng người bay ra khỏi đại quân doanh, khí thế mạnh hơn Tả Kiếm gấp mấy lần.

Hai người nhanh như chớp bay hướng bên này, cùng quát to:

- Dừng tay!

Khi Tiêu Lãng, Long Nha Phỉ Nhi hét to thì Tả Kiếm đã cảm giác không đúng. Tả Kiếm nhìn hai thân thể vạm vỡ trên bầu trời, gã hiểu mình đã trúng kế.

Bởi vì hai bóng người lao tới một là Thượng tướng quân Kinh Lệ, còn có một vị rõ ràng là... Long Nha tướng quân, Long Nha Nhược!

Long Nha tướng quân, Long Nha Nhược luôn ở trong Thanh Y thành, Long Nha thành, chưa từng đến quân doanh. Giờ phút này, Long Nha tướng quân, Long Nha Nhược xuất hiện vào phút mấu chốt như vậy hiển nhiên là có người mời gã đến.

Cái này không quan trọng, quan trọng là...

Tả Kiếm và Chiến Tôn cảnh của Tả gia sát khí ngút trời cùng lao hướng Tiêu Lãng, mục tiêu của bọn họ chính là Tiêu Lãng. Nhưng... Tiêu Lãng, Long Nha Phỉ Nhi đứng chung một chỗ, dễ dàng tạo hiểu lầm là bọn họ muốn giết Long Nha Phỉ Nhi, đúng dịp bị Long Nha tướng quân, Long Nha Nhược, Thượng tướng quân Kinh Lệ bắt gặp.

Mọi chuyện là trùng hợp hay có người đã sắp đặt?

Tả Kiếm bất đắc dĩ thụt lùi, thấy trong mắt Tiêu Lãng đầy châm chọc liền hiểu ra, mọi chuyện đều do Man di này thiết kế.

Từ lúc ban đầu trêu đùa, nhục nhã, chọc giận Tả Kiếm đến lúc sau Long Nha Phỉ Nhi xuất hiện. Long Nha Phỉ Nhi càng chọc tức Tả Kiếm, nàng còn la cứu mạng. Long Nha tướng quân, Long Nha Nhược, Thượng tướng quân Kinh Lệ xuất hiện đúng lúc. Tất cả đều do Man di này thiết kế sẵn!

Mục đích là muốn khiến Thượng tướng quân Kinh Lệ, Long Nha tướng quân, Long Nha Nhược thấy Tả Kiếm ra tay giết người!

Nhưng Tả Kiếm khó hiểu là Tiêu Lãng làm như vậy có lợi gì cho hắn? Nên biết rằng Tả Kiếm có chiến công siêu tuyệt, dù bị Thượng tướng quân Kinh Lệ, Long Nha tướng quân, Long Nha Nhược bắt tại chỗ cũng không sao, tối đa sẽ răn dạy mấy câu, trách phạt một phen. Nhưng Tiêu Lãng sẽ hoàn toàn đắc tội Tả gia, đắc tội Tả gia thì sau này hắn làm sao sống yên trong Chiến Vương triều?

Tả Kiếm chỉ đoán đúng phân nửa!

Đây đúng là Tiêu Lãng cố ý thiết kế, hắn kêu Long Nha Phỉ Nhi mời Long Nha tướng quân, Long Nha Nhược đến. Tả Kiếm muốn chiêu lãm Tiêu Lãng, nếu hắn từ chối chắc chắn sẽ bị gã ghi hận, rất có thể sẽ ám sát hắn. Tiêu Lãng sẽ không đầu vào Tả gia nên mới có cái bẫy ngày hôm nay.

Nếu sẽ bị ghi hận, kết thù vậy thì hoàn toàn trở mặt luôn!

Cho nên tối nay Tiêu Lãng trêu đùa, nhục nhã Tả Kiếm, làm mọi người biết gã và hắn có thù. Vậy thì một thời gian sau Tả Kiếm không dám đụng vào Tiêu Lãng, vì nếu hắn chết, mọi người đều cho rằng bị gã ám sát.

Tiêu Lãng không tiếc mạo hiểm bị người nhìn thấu, sử dụng thảo đằng thần hồn màu tím ở trước mặt mọi người biểu thị vu thuật là muốn cái tên Yêu Tà danh chấn tứ phương, vậy thì hắn càng an toàn hơn.

Diệu kế của Quân Thần Độc Cô Hành giúp Tiêu Lãng hoàn toàn không cần lo có người nghi ngờ thân phận của mình, Tiêu Lãng quyết định thả tay chơi vui vẻ một lần, dùng thân phận Yêu Tà quậy tưng bừng.

Cái bẫy cực kỳ thành công, tên Yêu Tà đã truyền khắp quân doanh, chắc tiếp theo có nhiều người, gia tộc bắt đầu âm thầm điều tra. Sẽ có nhiều người đi tra thân phận thật của Yêu Tà A Lý Sơn tộc, còn có vu thuật kỳ diệu.

Tiêu Lãng không lo về điều này. Thanh Minh đã nói sau khi diệu kế của Quân Thần Độc Cô Hành thành công thì hắn hoàn toàn có thể sử dụng thân phận Yêu Tà quậy một phen. Điều này chứng minh Quân Thần Độc Cô Hành đã sắp xếp tất cả, dù ai đi điều tra thì thân phận của Yêu Tà sẽ không ra vấn đề gì.

Rốt cuộc không giấu đầu lòi đuôi, cũng không cần lo lắng bị người nhìn thấu, có thể thả tay chơi đùa. Tiêu Lãng cảm thấy cực kỳ thoải mái, khóe môi cong lên càng cao.

- Tả Kiếm, ngươi muốn giết nữ nhi của ta?

Thượng tướng quân Kinh Lệ, Long Nha tướng quân, Long Nha Nhược bay tới. Võ giả đến Chiến Hoàng cảnh, dựa vào tu vi cường đại có thể phóng Huyền khí ra bay lượn. Thượng tướng quân Kinh Lệ, Long Nha tướng quân, Long Nha Nhược vóc dáng to lớn, đều là mãnh tướng bò ra từ xác người. Long Nha tướng quân, Long Nha Nhược rống một tiếng tim mọi người run rẩy. Tả Kiếm càng thảm, cảm giác như bị ngọn núi cao đè ép, suýt quỳ rạp xuống đất.

Thượng tướng quân Kinh Lệ không lên tiếng, mắt âm trầm liếc một vòng, cuối cùng dừng lại ở Tả Kiếm, đang chờ gã giải thích.

Khóe môi Tả Kiếm cong lên nụ cười khổ, cúi đầu, chắp tay, cắn răng nói:

- Ty chức không dám!

Long Nha tướng quân, Long Nha Nhược nặng nề hừ lạnh một tiếng:

- Không dám? truyện được lấy tại TruyenFull.com

Long Nha tướng quân, Long Nha Nhược mới nhận được tin của Long Nha Phỉ Nhi liền chạy tới, trò chuyện với Thượng tướng quân Kinh Lệ vài câu đã nghe tiếng nàng hét chói tai, lại thấy Tả Kiếm vẻ mặt sát khí lao tới. Có thể tưởng tượng Long Nha tướng quân, Long Nha Nhược tức giận như thế nào.

Long Nha tướng quân, Long Nha Nhược chỉ có một nữ nhi duy nhất, bình thường gã không nỡ mắng một câu, vậy mà Tả Kiếm muốn giết Long Nha Phỉ Nhi?

Long Nha tướng quân, Long Nha Nhược quát to:

- Hôm nay ngươi không cho bổn tướng quân một lời giải thích thì dù Tả quốc sư đến bổn tướng quân cũng sẽ giết ngươi ngay tại chỗ!

Thượng tướng quân Kinh Lệ nhướng mày, vẫn không lên tiếng, không biết có phải vì chuyện hôm nay không liên quan quân sự mà vì chuyện giữa Long Nha gia và Tả gia? Hay bởi vì Long Nha tướng quân, Long Nha Nhược cùng Thượng tướng quân Kinh Lệ kề vai chiến đấu hơn mười năm, gã không muốn làm Long Nha tướng quân, Long Nha Nhược mất mặt.

Lòng Tả Kiếm cực kỳ tức giận nhưng chỉ có thể cắn răng nói:

- Long Nha tướng quân, Long Nha tiểu thư mạnh mẽ xâm nhập quân doanh Kiếm Thần vệ, ta chỉ muốn ra tay dạy dỗ bọn họ, cái này không quá đáng đi?

Long Nha tướng quân, Long Nha Nhược chửi thề:

- Cha nó, nói nhảm nhí!

Long Nha tướng quân, Long Nha Nhược phát ra khí thế càng cuồng bạo, mọi người bên dưới thấy nghẹt thở.

Long Nha tướng quân, Long Nha Nhược chỉ vào Tả Kiếm, lạnh lùng quát:

- Ngươi cho rằng bổn tướng quân và thượng tướng quân là người mù sao? Mới rồi ngươi phát ra sát ý là giả? Day dỗ? Kiếm Thần vệ có một vạn người sao không ra tay mà để hai ngươi, Chiến Tôn cảnh ra tay? Lại còn vừa ra chiêu là dốc hết sức, đây là dạy dỗ sao? Không bằng để bổn tướng quân đánh hết sức dạy cho ngươi bài học?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất