Chương 28: Trẻ Con Nhà Nghèo, Sớm Làm Việc Nhà
Khương Tập tuy tên là Khương Tập, thế nhưng rất ít người họ Khương, xung quanh Khương Tập chỉ khoảng mười mấy thôn, nhân khẩu Khương thôn không nhiều cho lắm.
Nó cũng giống với phụ trấn Tôn Điếm nơi Tô Bạch và những người khác đến. Nếu khoảng trăm năm trước, có lẽ họ Tôn ở Tôn Điếm tương đối nhiều, nhưng hiện tại không còn nữa.
Trái lại, khi có ai nhắc tới Lâm Hồ Qua Thành sẽ nghĩ ngay đến Tô gia thôn đầu tiên, bởi vì trong trăm năm sinh sôi nảy nở, Tô gia thôn là nơi sinh sôi nhiều nhất. Những thôn khác trong trấn xem như cưỡi ngựa xem hoa, chỉ khoảng mười mấy miệng hoặc là mấy chục miệng một thôn xóm. Còn Tô gia thôn lại trải dài mười ba dặm từ lâu, nhân khẩu có thể tới 1,500 hộ, thời điểm toàn thịnh có thể đạt đến sáu, bảy ngàn người trong thôn.
Đương nhiên, tất cả thanh niên trai tráng trong thôn đều ra ngoài làm việc hết rồi, giờ chỉ còn lưu lại người già và trẻ nhỏ, người trong thôn không còn lại bao nhiêu.
Chỉ là, cứ mỗi năm tết đến, người trong thôn đều trở về, đông vui và náo nhiệt.
Cũng chính vì thế, bối phận ở những thôn khác xem như đã mất từ lâu hoặc coi như có đi nữa thì cũng không ai có thể xác định được, riêng Tô gia thôn thì vẫn còn tồn tại.
Nhân khẩu quá nhiều, bối phận của bọn họ không thể loạn. Coi như là một vài người cùng tuổi Tô Bạch cũng cảm thấy xấu hổ khi gọi hoặc là không muốn gọi, bọn họ sẽ bị người lớn bắt buộc phải gọi.
Đến thời điểm hiện tại, thôn vẫn quản rất nghiêm ngặt.
Khi còn nhỏ, đứa con gái của cậu cả được gả cho một người tên là Tô Thanh Thâm đời chữ Thanh trong thôn của bọn họ.
Tô Bạch bởi vì gọi con gái của cậu cả là chị, còn Tô Thanh Thâm thì gọi hắn một bằng anh. Kết quả là bởi vì người anh này, anh ấy bị những người lớn tuổi xung quanh khiển trách.
Đến lúc sau, khi cả nhà Tô Bạch đến mừng lễ năm mới và tặng quà cho bọn họ, Tô Bạch gọi con gái của cậu cả là chị, mà người chồng Tô Thanh Thâm của cô ấy nhìn thấy Tô Bạch phải gọi hắn một tiếng ông.
Nghe nói bởi vì chuyện này, người chị họ của Tô Bạch không ít oán giận, trách anh ấy có bối phận quá thấp trong dòng họ, làm cho cô ấy mất mặt khi ở nhà dì.
Ở Khương thôn có một tòa tiểu viện bên trong, Khương Hàn Tô vén ống tay áo của mình, lộ ra cổ tay trắng nõn nà. Cô xách thùng đi tới bên cạnh giếng lấy nửa thùng nước. Bởi vì đầy thùng khá nặng, cô xách không nổi nên cô chỉ có thể xách nửa thùng. Cô xách nửa thùng nước đi tới phòng gạch đỏ dưới mái hiên, sau đó đem nước rót vào trong chậu sắt cửa trước.
Chậu khá lớn, Khương Hàn Tô tổng cộng xách năm lần mới đổ đầy thùng nước.
Mùa đông, nước từ trong giếng không lạnh, nhưng trên cổ tay bị ướt, lộ ra bên ngoài bị không khí lạnh làm đóng băng, cổ tay trắng nõn của Khương Hàn Tô ửng đỏ lên.
Vào năm 2012. có rất ít người trong thôn không có máy giặt và nhà Khương Hàn Tô là một trong những nhà đó.
Cho nên bọn họ chỉ có thể dùng tay giặt quần áo.
Nhìn chậu sắt đầy nước, Khương Hàn Tô nở nụ cười tươi.
Cô mang theo thùng, chuẩn bị bỏ thùng vào trong phòng bếp.
Nhưng vào lúc này, một mảng băng trên mái hiên phía trên đỉnh đầu Khương Hàn Tô vì đứng quá lâu nên bây giờ rơi xuống.
Mảng băng này dài khoảng nửa mét, rơi xuống trúng trán Khương Hàn Tô, rất rất đau, cái trán trắng nõn của cô ấy hiện một vết đỏ.
Khương Hàn Tô dùng tay phải xoa xoa, sau đó hít một hơi thật sâu, một lát sau, cô le lưỡi một cái, cười nói:
- Đau quá.
Sau đó, cô cầm cây gậy gỗ, đem từng dải băng trên mái hiên toàn bộ đập cho bể hết.
Nếu như rơi trúng mẹ của cô, chắc chắn sẽ rất đau rất đau.
Xử lý xong dải băng, Khương Hàn Tô đem thùng bỏ vào trong nhà bếp, sau đó từ trong nhà ôm một đống quần áo đi tới trước cửa.
Cô ngồi trên ghế nhỏ trước chậu sắt, đem toàn bộ quần áo bỏ vào trong chậu, sau đó bắt đầu dùng bàn chải giặt quần áo.
Trong sân tuyết lớn đầy trời, gió lạnh hoành hành, tay và cổ tay của cô gái nhỏ đau nhức đến đỏ ửng, nhưng vẫn dương dương tự đắc giặt quần áo.
Con nhà nghèo từ sớm phải lo việc nhà, Khương Hàn Tô đã làm việc nhà rất nhiều năm.
Nhưng vào lúc này, cửa gỗ trong sân mở ra, mẹ của Khương Hàn Tô - Lâm Trân từ bên ngoài đi vào.
Bà ấy nhìn thấy Khương Hàn Tô đang giặt quần áo, lập tức đau lòng nói:
- Trời lạnh như thế này, con giặt quần áo làm gì? Đừng giặt nữa, cứ để đó đi, đến buổi chiều mẹ giặt, quần áo mùa đông rất dày, con đừng có giặt nữa!
Lâm Trân nói xong, nhìn thấy đôi tay nhỏ của Khương Hàn Tô đỏ chót, lập tức kéo cô ấy lên, sau đó từ trong nhà cầm khăn mặt cho cô ấy lau. Bà đau lòng dùng đôi tay mình xoa xoa đôi tay của đứa con, nói:
- Nước lạnh như vậy, tay con sao chịu được!
- Nước giếng vào mùa đông không lạnh. - Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
- Con nghĩ mẹ là đồ ngốc sao? Nước trong giếng vừa mới múc ra đúng là không lạnh, nhưng bây giờ là lúc nào? Nước đóng thành băng, con nhìn vào chậu nước đi, mới không động một chút thôi đã kết thành mảng băng mỏng rồi. Con nói không lạnh, không lạnh mà tay con cóng thế này à? - Lâm Trân tức giận nói.
Nhìn thấy lời nói dối của mình bị mẹ mình vạch trần ngay trước mặt, cô ấy có chút xấu hổ, cúi đầu le lưỡi một cái.
Tuyết lớn như vậy, âm mười mấy độ, sao không lạnh cơ chứ?
Chỉ có điều, nếu cô ấy không giặt thì mẹ cô sẽ giặt.
Mẹ của mình đã có một ngày đủ mệt rồi, cô chỉ muốn chia sẻ một ít công việc trước khi mình đi thôi.
Lần này đi Qua Thành, đến ngày tiết Thanh Minh cũng không trở về được. Nhà cô vốn không giàu có gì, không cần thiết phải đưa thêm tiển xe để trở về nhà.
- Đứa ngốc này, chờ buổi chiều nấu nước nóng, mẹ dùng nước nóng đi giặt là sẽ không bị cóng tay, con đi vô phòng xem tivi đi. Ông nội bà nội của con sáng nay mang theo rau tự trồng lên trên trấn bán rồi, buổi chiều không về kịp được. Mẹ có nhờ nhà Đại Điền sát vách mua dùm năm tệ thịt heo ở trên trấn. Buổi trưa hôm nay, mẹ làm sủi cảo cho con ăn. - Lâm Trân cười nói.
- Dạ. - Khương Hàn Tô gật đầu cười.
Cô ấy biết mẹ của mình trở về rồi, bản thân mình không thể giúp bà ấy giặt quần áo.
Vì thế, không cần thiết làm cho mẹ thêm tức giận.
Khương Hàn Tô đi vào trong nhà, lấy ra tấm gương, sau đó vén tóc lên nhìn vết đỏ trên trán.
May là tóc mình nhiều, mới dùng tóc che đi vết đỏ trên trán do băng rơi trúng. Nếu mà bị mẹ phát hiện, khẳng định sẽ rất là đau lòng.
Khương Hàn Tô sờ vào vết đỏ trên trán mình, sau đó đột ngột hoảng sợ rút tay về.
Không động vào thì không thấy đau, nhưng động vào rồi thì thật sự quá là đau!
Khương Hàn Tô nhìn một chút, vui mừng phát hiện mái hiên nhà mình không cao lắm. Nếu đổi lại là những căn nhà lầu, rơi từ tầng hai xuống, chắc chắn sẽ bị rách da và chảy máu.
Khương Hàn Tô sợ bị mẹ phát hiện, lập tức tháo dây cột tóc phía sau xuống, đem tóc của mình vuốt về trước trán, một lần nữa cột tóc đuôi ngựa của mình.
Phía sau là tóc đuôi ngựa dài, phía trước là tóc mái ngang che đi cái trán. Bình thường Khương Hàn Tô vốn đã xinh đẹp rồi, bây giờ càng thêm thanh thuần.
Thường ngày, Khương Hàn Tô mặc đồ rất đỗi bình thường, tóc chỉ cần ghim lên để không ngăn cản ánh mắt của mình là được.
Khi còn bé, cô ấy sở dĩ để tóc dài là vì người trong thôn thường để tóc dài để sau này cắt ra bán lấy tiền.
Chỉ là khi lớn lên, mẹ của cô không muốn cô bán, nói trong nhà không thiếu tiền nên không cần bán.
Lâm Trân bắt đầu nhào bột mì làm nhân bánh sủi cảo, chờ bột mì hòa quyện với nhau, tiếp đến bà cán thành vỏ sủi cảo, mà Khương Hàn Tô sẽ gói nó lại.
- Con gái ngoan, trong trường học không có ai bắt nạt con chứ? - Lâm Trân vừa hỏi vừa đưa vỏ bánh sủi cảo mới cán xong cho Khương Hàn Tô.