Chương 27: Hành Động Điên Rồ
Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi Tô Bạch ăn cơm xong liền đẩy xe gắn máy ra ngoài, sau đó mang găng tay và khăn quàng cổ, cầm tiền đi lên trấn mua mì và khoai lang.
Khoai lang trong nhà không còn nữa, mà mì còn lại cũng không nhiều. Sau khi ăn xong bữa trưa hôm nay, Tô Bạch phải đi học nên nhất định phải mua những thứ cần thiết cho bà nội trước khi đi. Bà đã lớn tuổi như vậy rồi, khí trời còn lạnh nữa, để bà tự mình lên trấn mua đồ thì không tốt lắm.
- Tiểu Mộng nhi, từ từ, bà chưa đưa tiền cho con. - Tô Bạch mở cửa, vừa dắt xe gắn máy ra ngoài, bà nội liền đuổi tới.
- Không cần đâu bà nội, con còn tiền. - Tô Bạch quay đầu lại nói.
Tô Bạch hiện tại thật sự có không ít tiền, ngày tết hắn được nhận tiền lì xì, con cái nhà khác có thể nhận được vài trăm tệ là tốt lắm rồi, nhưng Tô Bạch thì nhận được rất nhiều – hơn hai ngàn tệ.
Hết cách, từ nhỏ Tô Bạch đã rất là đáng yêu, vì thế mà cô dì mợ thím đã thương hắn từ nhỏ, mà tiền lì xì trong những ngày tết cũng được họ lì xì.
Cho nên, trước mặt những người khác, họ xem Tô Bạch giống như những đứa con cháu khác, nhưng họ lại lén lút đưa Tô Bạch nhiều tiền lì xì hơn.
Chẳng hạn như năm nay hắn về nhà bà ngoại. Cậu ba ở bề ngoài thì lì xì mỗi một cháu ngoại trai mỗi người một trăm, nhưng khi đến Tô Bạch thì cậu ba lại để cho mợ lén đưa thêm năm mươi tệ cất vào trong túi hắn.
Như hai người cô của Tô Bạch, cho hắn và những người anh họ khác mỗi người một trăm, nhưng lúc cho Tô Bạch thì đưa thêm cho hắn một hai trăm.
Trên thực tế, Tô Bạch và những người khác nhận được tiền lì xì, về cơ bản đều phải nộp lên cho cha mẹ toàn bộ.
Bởi vì khi bọn họ nhận được tiền lì xì bao nhiêu, cha mẹ bọn họ cũng đồng thời lì xí bấy nhiêu.
Dù sao, con của bạn nhận được từ người khác, con của người khác cũng phải nhận được như vậy, đúng không?
Không thể nào mà để con của bạn nhận, còn con của người khác thì không có được chứ?
Chung quy, người lớn phát lì xì, cơ bản đều là từ túi bên trái lấy ra, túi áo bên phải đưa vào.
Nhưng Tô Bạch là người duy nhất ngoại lệ trong số đó, mợ và cô lén cho Tô Bạch tiền mừng tuổi, Từ trước đến nay, Tô Bạch sẽ không để cho cha mẹ hắn biết nên tiền mừng tuổi đấy được Tô Bạch giữ lấy. Chỉ cần nộp cho cha mẹ mình phần tiền bọn họ nhìn thấy là được, phần còn lại tự nhiên là để bản thân dùng.
Dù sao, mua MP4, lên mạng cũng rất cần tiền.
Nếu không thì tiền mừng tuổi hằng năm nhiều như vậy, Tô Bạch sao có thể nghỉ học mỗi ngày để lên mạng trong tiệm nét?
Ngay từ nhỏ, Tô Bạch tuy thiếu hụt tình cảm của cha mẹ, nhưng không phải là quá đau khổ, bởi vì toàn bộ họ hàng đều rất thương hắn.
Chính vì thế, đôi khi Tô Bạch cũng có thể hiểu được vì sao cha mình lại chán ghét hắn như vậy. Bởi vì lúc ông ấy còn bé khác với khi Tô Bạch còn bé, cả hai đã có cuộc sống hoàn toàn khác nhau!
Nói tóm lại, trên thế giới này là thời đại nhìn mặt, người xinh đẹp, dù là nam nữ, đều rất dễ nổi tiếng.
Sau khi Tô Bạch bắt đầu thi đấu giải chuyên nghiệp, nhờ vào nhan sắc mà nhận được nhiều phúc lợi, nhờ vào nó nên có rất nhiều fan nữ vì hắn xông pha chiến đấu.
Dượng Tô Bạch trước đây lên trên trấn mở cửa tiệm tên Đại Vận để bán xe gắn máy, sau đó người trong thôn chuyển đi nơi khác kiếm tiền, hắn mới đóng cửa tiệm và chuyển đi. Lúc cửa tiệm đóng cửa thì vẫn còn vài chiếc xe gắn máy trong cửa tiệm Đại Vận còn chưa bán được, hắn liền bán giá rẻ cho những họ hàng thân thích, Nhờ thế, nhà Tô Bạch bon họ có được những chiếc xe gắn máy Đại Vận.
Gió phi thiên hạ, mô-tơ Đại Vận.
Năm đó, Trương Bá Chi mặc một bộ đồ đen lái xe gắn máy Đại Vận để quảng cáo khiến cho trong lòng nhiều người có ấn tượng sâu sắc.
Bởi vậy, xe gắn máy được bán nhiều nhất trên trấn chính là Đại Vận.
Tô Bạch điều khiển xe gắn máy chạy trên đường nhỏ, chuẩn bị đổi sang số khác, liền nhìn thấy Thái Bình đang dùng tay quay động cơ chiếc xe công nông.
- Sao vậy Thái Bình, quay không nổ sao? - Tô Bạch hỏi.
- Trời lạnh, cháu mới vừa cho thêm một két nước nóng vào, nhưng không biết vì sao, động cơ vẫn không nổ. - Thái Bình nói.
Hiện tại cũng đã hơn chín giờ rồi, anh ấy có hơi sốt ruột.
Bởi vì anh ta phải đi lên đồn công an trên trấn làm sổ hộ khẩu cho con trai của anh ta, con trai của anh ta đang cần gấp sổ hộ khẩu để nhập học.
Tô Bạch dừng xe gắn máy bên đường, đi tới, nói:
- Chúng ta cùng nhau thử xem, có lẽ sức lực một ngày không đủ lớn.
Khi Thái Bình còn nhỏ, nhà anh ấy rất nghèo, cơ thể không bổ sung đầy đủ chất dinh dưỡng nên dáng người anh ấy vừa gầy vừa thấp. Ở trong thôn loại người này đâu đâu cũng có.
- Cảm ơn chú nhỏ. - Thái Bình nói.
- Khụ khụ, Thái Bình đừng nói lời khách khi, cùng là hàng xóm với nhau, hôm qua cháu còn giúp cậu giết gà nữa đấy? Ngày hôm qua, nhìn thấy trong nhà cháu có khách, cậu không thể kêu cháu ở lại ăn cơm được. Buổi trưa hôm nay, cháu phải dành chút thời gian đến nhà của cậu ăn bữa cơm, thôn quê chúng ta không có bao nhiêu người rồi, một mình cháu ăn cơm khẳng định rất cô đơn. - Tô Bạch cười nói.
- Được, nghe theo chú nhỏ. Ngày tết nguyên đán, nhà cháu còn dư lại rất nhiều thịt, cháu lo cho Tiểu Cương xong xuôi thì mấy ngày sau cháu cũng đi rồi. Thức ăn làm từ thịt mình cháu nấu cũng không thể ăn hết, phương nam khí trời lại nóng, không thể cầm tới được. Cứ đem hết cho bà cố đi. - Thái Bình cười nói.
- Được, nếu cháu không có nơi để thức ăn, vậy cậu sẽ thay mặt bà nội nhận hết dùm. - Tô Bạch cười nói.
- Dạ. - Thái Bình cười nói.
Tay trái Tô Bạch ấn xuống giữ lực, sau đó tay phải cầm lấy tay Thái Bình đồng thời quay.
- Khi nào cậu nói buông thì buông. - Tô Bạch nói.
- Tốt. - Thái Bình nói.
Tô Bạch cầm lấy tay quay, hai người đồng thời dùng sức, tay quay bắt đầu chuyển động, chờ Tô Bạch cảm thấy gần đạt được, mới thả lỏng lực, sau đó nói:
- Buông.
Tay quay đạt đến tốc độ nhanh nhất, hai người đồng thời buông ra.
Lúc này xe ba bánh bốc lên một luồng khói dày đặc, sau đó tiếng động cơ vang lên.
Thái Bình phòng ngừa động cơ tự tắt, dùng tay đem chân ga ấn xuống dưới, tiếng nổ của xe ba bánh vang lên càng lớn hơn.
- Chú nhỏ, cảm ơn nhiều. - Thái Bình cao hứng nói.
- Không có gì. - Trải qua mười mấy năm sau lại lần nữa dùng tay quay xe, Tô Bạch cũng rất cao hứng,
Nói thật, nếu không vì Thái Bình có việc gấp, Tô Bạch đúng là muốn lái chiếc xe này.
Tô Bạch một lần nữa khởi động xe gắn máy của mình, trực tiếp hướng về đường lớn chạy tới.
Mà Thái Bình nhìn bóng lưng Tô Bạch rời đi, rốt cuộc cũng hiểu được vì sao bà cố sát vách nhà mình đối với ba người cháu trai thi đỗ đại học khiến cho nhiều người hâm mộ nhưng với bà thì lại không mấy thân thiện. Trái ngược với đứa cháu xếp hạng thấp trong đợt kiểm tra ở huyện, là đứa cháu ngỗ nghịch, không đàng hoàng lại hết mực yêu thương.
Theo cách đối nhân xử thế của hắn, mặc dù là không có thi đậu trường đại học gì cả, thành tựu tương lai không chắc sẽ thấp hơn những người học đại học.
Tô Bạch ra khỏi cửa thôn, đi vào đường lớn Bạc Du, hắn không có chạy về phụ trấn Tôn Khách Điếm đầu tiên. Trái lại, hắn lái xe gắn máy quẹo về bên trái, hướng về phụ trấn Khương Tập của Lưỡng An trấn. Chỉ mười mấy phút Tô Bạch đã đến Khương Tập, mới phát hiện ngày hôm nay là ngày 21, Lưỡng An trấn là phiên chợ.
Phiên chợ ở Lưỡng An trấn, Khương Tập là phụ trấn tự nhiên không mở cửa.
Trên đường phố vắng ngắt, ngoại trừ hoa tuyết tung bay thì bên ngoài không có một người.
Đột nhiên, Tô Bạch như bị trời xui đất khiến tiếp tục chạy qua Lưỡng An trấn, chạy thêm 20 phút tới Lưỡng An trấn. Lúc này người chen người mua một túi mì một túi khoai lang cùng với mua một ít thịt, rau củ rồi mới bắt đầu trở về. Tô Bạch ngây ngốc vỗ đầu mình, hắn cảm giác mình có phải là làm chuyện điên rồ gì không, hắn nghĩ là đến Lưỡng An trấn rồi tình cờ gặp Khương Hàn Tô ở đây.
Trước tiên không nói đến việc Khương Hàn Tô có ở phiên chợ trên Lưỡng An trấn hay không, coi như là có đi nữa, trên trấn nhiều người như vậy, hắn sao có thể gặp được đây?
Tô Bạch đem đồ vật từ xe gắn máy tháo xuống, đến bên giếng nhấn xuống lấy chút nước, sau đó rửa mặt, tự nhủ:
- Thực sự là làm chuyện điên rồ rồi.
Nhưng lập tức hắn tức giận nói:
- Khương Hàn Tô, nếu tôi vì cậu trở nên ngu ngốc, cậu phải có trách nhiệm nuôi tôi!