Chương 29: Khốn Kiếp!
- Không, không có. - Khương Hàn Tô mím mím môi, sau đó nói.
Thật ra là có một người nhưng sợ mẹ cô lo lắng, Khương Hàn Tô không muốn nói.
- Mẹ cũng nghĩ là không có, mùa đông năm ngoái mẹ đến trường học của con, giáo viên chủ nhiệm lớp con đảm bảo với mẹ rồi, nếu ai dám ở trong trường học bắt nạt con, ảnh hưởng đến việc học của con, ông ấy sẽ là người đầu tiên không tha cho người đó. Trong trường học của con có vài học sinh rất xấu xa, nhưng khẳng định rất sợ giáo viên đuổi học. - Lâm Trân nói.
Khương Hàn Tô rất muốn nói là có rất nhiều người sợ bị đuổi học, nhưng cũng có người không sợ!
Không chỉ không sợ, còn dám ở trong phòng học ngang nhiên dùng lí lẽ đối chất với giáo viên, không chỉ có cãi, mà còn cãi thắng nữa.
Thế này thì, giáo viên không thể làm gì được cái người trêu chọc cô, Khương Hàn Tô cảm thấy thât sự rất đau đầu!
- Đúng rồi, con gái ngoan, trong trường học hẳn là có không ít người theo đuổi con đúng không? - Lâm Trân đột nhiên hỏi.
Con gái nhà mình tự mình biết, bên này còn đang đi học, trong thôn đã có không ít bà mối đến nhà mình làm mai cho Khương Hàn Tô rồi.
Con trai nông thôn kết hôn sớm, rất nhiều nhà đều là mười lăm, mười sáu tuổi liền đặt sính lễ đính hôn. Sau đó mười sáu, mười bảy tuổi bắt đầu kết hôn.
Chỉ là con gái nhà mình rất muốn học đại học, muốn rời khỏi thôn này, vì thế mà Lâm Trân không cần biết có bao nhiều bà mối đến đây, toàn bộ đều bị bà lấy sự nghiệp học hành làm lý do từ chối.
Nhưng điều này cũng vừa vặn nói rõ Khương Hàn Tô có bao nhiêu người thích, suy ra trong trường học nhất định sẽ có không ít nam sinh thích và theo đuổi con mình.
Nghe mẹ mình nói trắng ra như thế, khuôn mặt Khương Hàn Tô hơi đỏ lên, tuy nhiên vẫn nói:
- Dạ, có không ít, nhưng đều bị con từ chối hết.
- Từ chối rồi thì sao? Có ai tiếp tục dây dưa với con nữa không?- Lâm Trân hỏi.
- Có, có một người. - Đối với Tô Bạch, Khương Hàn Tô không biết làm thế nào mới tốt, không bằng nghe thêm ý kiến của mẹ.
- Vậy con thích cậu ấy sao?- Lâm Trân hỏi.
- Mẹ, mẹ nói gì vậy? Con không nghĩ tới yêu đương, con chỉ muốn ở cùng mẹ cả đời thôi. - Khương Hàn Tô nói.
- Nói gì vậy? Sau này con lớn lên nhất định phải có một người chăm sóc con, còn mẹ sẽ già đi, không thể chăm sóc con cả đời.
Lâm Trân nói xong lại nói tiếp:
- Mẹ đã sống hơn nửa đời người rồi, nhận ra được một điều, không nên tin tưởng vào bất kỳ người nào hết, phải luôn tin tưởng vào bản thân mình.
- Con gái ngoan à, con phải học tập thật giỏi, chờ con tốt nghiệp hoặc là thi lên đại học, khi đó nếu như muốn yêu đương, mẹ không phản đối. Bởi vì lúc ấy con đã có khả năng tự chăm sóc bản thân mình rồi. Con bước chân vào xã hội, con có bằng cấp thì sẽ không lo nghĩ về cái ăn cái mặc, sẽ không giống người mẹ vô dụng của con, nuôi con đến trường, còn phải dựa vào công việc ngoài giờ của con trong trường học, chịu khổ chịu mệt. Những năm này mẹ đều nhìn thấy, sao không thấy đau lòng cho được?
- Mẹ, con không khổ. - Khương Hàn Tô nói.
- Sao mà không khổ được? Người ta nói nhà nghèo nuôi con trai, nhà giàu nuôi con gái. Con gái nhà người ta bây giờ ai mà không mười ngón không dính nước mùa xuân đúng không? Người nào giống như con ở nhà hết giặt quần áo rồi tới nấu cơm, đã vậy còn tự làm đồ ăn để tiết kiệm tiền ăn căn tin ở trường? - Lâm Trân nói xong, viền mắt trở nên ướt át.
Bản thân mình không gặp đúng người, chịu khổ một chút thì cũng được đi, nhưng lại để con gái của mình chịu nhiều đau khổ như vậy, thực sự là mình không đáng để làm một người mẹ mà.
Tuy là nông thôn, nhưng con gái nhà nào nhà nấy đều được nuông chiều từ bé và được nuôi dạy trên thành phố?
Trong thôn, những cô gái bình thường lớn lên, có người nào giống Khương Hàn Tô chịu nhiều đau khổ từ nhỏ đến lớn cơ chứ?
Lâm Trân trước đây cảm thấy, con đường mình đi không thể có hai chữ hối hận.
Nhưng bây giờ, bà ấy thật sự hối hận.
Bà ấy hối hận tại sao bản thân mình nhất thời "thiếu suy nghĩ", kết hôn với cha của Khương Hàn Tô, bất chấp sự phản đôi của cha mẹ mình.
Trong khoảng thời gian đó, cha mẹ của bà đều là người thành phố, gia cảnh cũng coi như giàu có. Ở nông thôn rất nhiều người đều không có bột mì để ăn, còn nhà bà ngày ngày đều có bột mì. Hơn nữa, tất cả anh em trong nhà đều học hết cấp 2, họ cứ học mãi đến khi không muốn học nữa thì thôi. Mà khi đó thành tích học tập của bà rất giỏi, mỗi lần kiểm tra đều nằm trong số những người giỏi, rất có hi vọng thi lên đại học vào thời đại đó.
Nhưng cũng bởi vì vào năm cấp 2 gặp phải cha của Khương Hàn Tô là Khương Thu Dương. Và vì đối phương đẹp trai, biết cách nói chuyện, nói những lời ngọt ngào mà ít ai nói được đã khiến cho Lâm Trân rất nhanh rơi vào lưới tình.
Sau khi tốt nghiệp cấp 2, cha của Khương Hàn Tô không thể tiếp tục học lên cấp 3 chỉ vì nhà ông ấy thiếu tiền, ông ấy chỉ có thể về nhà trồng trọt.
Vì Lâm Trân yêu Khương Thu Dương nên bị những lời nói đường mật làm cho mê muội đầu óc, bà quyết định bỏ học, theo Khương Thu Dương trở về thôn.
Sau đó là cuộc hôn nhân chớp nhoáng, cha mẹ Lâm Trân còn chưa kịp phản ứng, hai người đã ở trong thôn bái đường thành hôn.
Tiếp sau đó, dĩ nhiên cha mẹ Lâm Trân tức giận đoạn tuyệt quan hệ với bà, lấy thành tích của Lâm Trân vào lúc đó, cha mẹ của bà ôm rất nhiều kỳ vọng về bà.
Người khác thì cho rằng, bởi vì trong nhà không có tiền nên cô ấy mới cùng một chàng trai nghèo về quê trồng trọt, tự hủy đi tương lai của mình.
Tốt, con không phải muốn cùng chàng trai nghèo bỏ trốn sao?
Đã bỏ trốn rồi thì đừng có quay về dây, xem như chúng ta không có đứa con gái này.
Vào đầu những năm 90, đến cuối thiên niên kỷ, việc bỏ trốn trở nên phổ biến ở các vùng nông thôn.
Bởi vì vào thời đó, những người trong thôn hoàn toàn không được tự do yêu đương. Hôn nhân đều do một tay cha mẹ sắp đặt, thành hay bại tùy thuộc vào nhà bên kia có tiền hay không.
Thậm chí có rất nhiều người trước khi kết hôn đến cả đối phương là người như thế nào cũng không biết.
Chẳng hạn như vào hai mươi năm trước, trong thôn Tô Bạch có một chàng trai nghèo, cha mẹ của anh ấy cho anh ấy cưới vợ, anh ta còn rất là vui vẻ, nghĩ rằng cuối cùng mình cũng đã có vợ rồi. Nhưng đợi đến khi ngọn nến được thắp sáng vào ban đêm, vén lên khăn cô dâu, mới phát hiện đối phương là kẻ ngốc không biết nói chuyện.
Nhưng họ đã kết hôn, sính lễ cũng đã trao, chỉ có thể bước tiếp.
Sau đó, bọn họ sinh con trai, hiện tại lớn hơn Tô Bạch một tuổi, tên là Tô Khắc Vĩ. Lúc nhỏ bị rất nhiều người cười nhạo là đứa nhỏ có một người mẹ ngốc nghếch.
Trưởng thành trong hoàn cảnh như vậy nên Tô Khắc Vĩ thậm chí còn chưa học tới lớp 5. Anh ta không chịu được sự trào phùng và kỳ thị của người trong thôn nên quyết định đi ra ngoài làm việc.
Cũng bởi lý do đó, rất nhiều người muốn mối quan hệ của họ bắt đầu từ chuyện yêu đương, không muốn bị cha mẹ bắt buộc gả cho một người xa lạ nên chỉ có thể bỏ trốn.
Nhưng những người bỏ trốn này, dù trôi qua rất nhiều năm cũng không bao giờ hối hận.
Bởi vì cha mẹ chọn hôn nhân cho con gái, đều có thể giúp con gái mình có được một cuộc sống tương đối đỡ vất vả và gian khổ.
Ví như Lâm Trân, nếu như bà ấy nghe lời cha mẹ, mặc dù có nghỉ học đi nữa, lấy điều kiện của bà ấy khi đó, tìm một người môn đăng hậu đối, sống một đời không lo ăn lo mặc rất dễ dàng.
Nhưng con đường mình lựa chọn, dù cho có mệt cô khổ thì cũng không thể quay đầu được. Bởi vì đây là lựa chọn của mình, chỉ có thể nhắm mắt tiếp tục đi.
Đôi khi cuộc sống rất là thực tế.
- Mẹ, , mẹ đừng khóc. - Khương Hàn Tô bỏ xuống nửa cái sủi cảo trong tay xuống, sau đó đi tới trước mặt Lâm Trân, lau nước mắt cho mẹ.
- Con gái ngoan, nói cho mẹ biết, cái người dây dưa với con có phải nhìn rất đẹp mắt đúng không? - Lâm Trân hỏi.
- Dạ, có hơi đẹp trai. - Khương Hàn Tô suy nghĩ một chút, sau đó nói.
- Có phải là rất biết cách ăn nói, mỗi ngày đều nói với con những lời không đúng đắn? - Lâm Trân lại hỏi.
- Dạ đúng, nhưng những câu nói kia đều bị con gái mẹ phớt lờ. - Khương Hàn Tô nói.
Ầm!
Lâm Trân nghe vậy, đập ngay cái chày cán bột lên mặt bàn, bà tức giận nói:
- Khốn kiếp, súc sinh, tra nam! Con gái, con phải nhớ kỹ, loại người này chính là trời sinh tra nam, vừa đẹp trai vừa biết cách nói chuyện, là kiểu người dễ lừa dối con gái. Nếu sau này con có lập gia đình, tuyệt đối không thể gả cho loại người như vậy. Bằng không, dù mẹ có chết cũng không muốn để con bị lừa.
- Còn nữa, giáo viên chủ nhiệm lớp con đã đảm bảo tuyệt đối với mẹ sẽ không để người nào ảnh hưởng đến con? Tuyệt đối sẽ không có ai dám trêu chọc con? Xem ra mẹ phải gọi điện thoại cho thầy Đoàn của con mới được, nói cho ông ấy biết chuyện này. - Lâm Trân cười lạnh nói.