Từ 2012 Bắt Đầu (Dịch)

Chương 30: Hữu Thực

Chương 30: Hữu Thực


Lúc Khương Hàn Tô và mẹ của cô ấy làm sủi cảo, bên phía Tô Bạch đang làm một vài món ăn.
Bởi vì hắn học nấu ăn cùng bà nội từ nhỏ, hơn nữa, kiếp trước, sau khi Tô Bạch xuất ngũ, hắn rất thích nấu ăn và ăn những món mình làm, vì thế mà khả năng nấu nướng của hắn mới tốt như vậy.
Tô Bạch có thể tự mình nấu nướng, nhưng không có nghĩa là người bạn gái của hắn chỉ biết há miệng chờ ăn.
Nói thật, trong kiếp trước, Tô Bạch đã từng chia tay vài cô bạn gái, đều là vì bọn họ chỉ biết ngồi chờ hắn nấu cho ăn.
Tất cả đều được nuông chiều từ bé, việc nhà để bảo mẫu làm, đến giờ cơm thì gọi thức ăn ngoài.
Tình cảm cần được duy trì liên tục, vừa mới bắt đầu yêu đương mấy ngày, Tô Bạch có thể vì đối phương xuống bếp. Nhưng nếu sau một quãng thời gian mà đối phương chỉ hưởng thụ không đáp trả, Tô Bạch càng nhìn càng thấy ghét.
Trừ khi Tô Bạch yêu đối phương đến tận xương tủy, yêu đến nỗi có thể bao dung toàn bộ khuyết điểm này, yêu đến nỗi có thể nấu cơm cho cô ấy cả đời.
Nhưng hiển nhiên, những cô gái mà Tô Bạch làm quen được ở kiếp trước, không một ai có thể làm được điều này.
Thật ra, nói kiếp trước Tô Bạch không thể quên được Khương Hàn Tô, chẳng phải ý nói Tô Bạch chưa từng gặp được một người con gái giống như Khương Hàn Tô sao?
Phàm là gặp phải một lần, rơi vào tình yêu chân chính, hắn cũng đã sớm gột rửa tư niệm với Khương Hàn Tô.
Chỉ là những điều này không thể trách những người bạn gái của Tô Bạch đã quen từ kiếp trước. Kiếp trước, Tô Bạch thiếu cái gì liền muốn đối phương bù đắp được vào chỗ ấy. Hắn không học cấp 3, không có đi học đại học, bởi vậy toàn bộ bạn gái của hắn đều là những sinh viên tài giỏi, xuất hiện trong vòng tròn của Tô Bạch.
Rồi hắn nhận ra, không một người nào trong số đó là không giàu có.
Vì thế, muốn để cho các cô ấy có tay nghề nấu ăn giỏi, thật sự là chuyện còn khó hơn lên trời.
Những cô gái đời sau sống ở nông thôn có rất ít người biết cách nấu ăn, chớ nói chi đến những cô gái được sinh ra trong những gia đình giàu có.
Trong nhà có rượu đế, nhưng buổi chiều còn phải đi học, mà ở độ tuổi này thì còn khá nhỏ, Tô Bạch chỉ lấy ra hai chai bia uống cùng Thái Bình, mỗi người một chai.
Chờ sau khi cơm nước no nê thì cũng đã đến một giờ chiều rồi.
Bởi vì buổi trưa Tô Bạch đi Lưỡng An trấn mua thức ăn làm lỡ không ít thời gian nên mãi đến tận mười hai giờ rưỡi bọn họ mới bắt đầu ăn cơm.
Sau khi Thái Bình rời đi, Tô Bạch cầm mấy bộ quần áo sạch sẽ từ trong nhà cất vào trong ba lô của mình.
Trong ba lô, Tô Bạch không mang bất kỳ quyển sách nào, bên trong chỉ toàn là quần áo.
Trong trường học không có máy giặt, Tô Bạch không thích dùng tay giặt quần áo, đã vậy còn là quần áo mùa đông, giặt còn phiền phức hơn. Thế nên mỗi lần Tô Bạch trở về, đều sẽ mang theo nhiều bộ quần áo đến trường.
Bằng không thì hắn hoàn toàn có thể giống như những học sinh kém kia, không làm bài tập, tay không mà đi, tay không mà đến, đến ba lô cũng không cần. ...
13 : 05
Tô Bạch tạm biệt bà nội, để Thái Bình lái xe gắn máy nhà hắn chở hắn đến cửa thôn.
Bên ngoài này, tuyết lại dày thêm vài phần, Tô Bạch không muốn đôi giày bông của mình bị thấm ướt.
Tô Bạch mới vừa đến cửa thôn, chuyến xe đến Qua Thành cũng trùng hợp đi ngang qua, Tô Bạch chỉ có thể đợi thêm 20 phút.
Nhưng Tô Bạch không vội, đây là lần hắn đến sớm nhất trong mấy năm gần đây, bình thường thì cũng phải tới hơn năm giờ Tô Bạch mới từ trong nhà xuất phát.
Lí dô năm giờ hắn mới xuất phát là vì chuyến xe cuối cùng từ trấn lên thành phố khởi hành vào lúc năm giờ rưỡi.
Coi như là năm giờ từ trong nhà xuất phát, sáu giờ mới đến Qua Thành, Tô Bạch cũng sẽ không đi đến trường, mà là trực tiếp đi vào trong tiệm nét, hoặc là đi chơi đến khi buổi tự học vào buổi tối tan học, hoặc là chơi suốt đêm đến sáng ngày thứ hai mới bắt đầu đến trường. Thời gian Tô Bạch xuất phát lúc này, đã xem như là tương đối sớm rồi, khi đến trường phải chờ thêm nửa giờ mới có thể đi học.
Vì hai mươi phút sau mới có một chuyến xe, Tô Bạch không muốn tiếp tục chờ đợi để bị gió thổi.
Tuyết ngày hôm nay so với hôm qua thì lớn hơn nhiều, nếu Tô Bạch đứng ở đó chờ 20 phút, chẳng bao lâu nữa hẳn sẽ trở thành người tuyết mất thôi.
Tô Bạch đi tới một ngôi nhà lầu gần đại lộ trong thôn.
Đây là nhà chị họ của Tô Bạch, cũng chính là nhà của con gái cậu cả được gả tới Tô gia thôn bọn họ.
- Chú nhỏ, uống trà không? - Bố chồng của chị họ - Tô Hữu Kiến hỏi Tô Bạch.
Tô Hữu Kiến hơn năm mươi tuổi, nhà bọn họ ở Tô gia thôn xem như tương đối giàu có.
Dù sao, nếu như nhà không có tiền, không thể xây được một ngôi nhà lầu gần đại lộ đến vậy.
Năm đó, cả nhà chị họ vì muốn đến đây xây nhà đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua mảnh đất này.
Chị họ Tô Bạch và chồng của chị ấy đều đi nơi khác làm việc, trong nhà cũng chỉ còn cha mẹ bọn họ và ba đứa con đang học tiểu học.
Ba đứa nhỏ này phân biệt là hai bé gái và một bé trai. Hai bé gái lớn hơn, một bé học lớp năm và một bé học lớp ba, còn bé trai nhỏ nhất thì mới học lớp một.
Nói đến cũng thú vị, nhà chị họ của hắn trước đây liên tiếp sinh ra ba người con gái, đến đứa thứ tư mới sinh ra con trai.
Theo lý thuyết, đứa thứ tư là con trai mà còn là con trai út, chị họ hẳn phải thương đứa út nhất mới đúng.
Nhưng ngược lại, đứa thứ hai rất thông minh, mang lại niềm vui cho cả nhà chị họ.
Bởi vậy, nhà bọn họ có bốn người con, cũng chỉ có đứa thứ hai vẫn luôn bên cạnh bọn họ, từ khi sinh ra đã được bọn họ cho đi du học nước ngoài.
Muốn thiên vị bao nhiêu thì có bấy nhiêu sự thiên vị, quan trọng nhất là chị họ Tô Bạch rất thương yêu đứa thứ hai, còn ba đứa còn lại thì cực kỳ hà khắc.
Đặc biệt là đối với người con cả trong nhà, hoàn toàn là ngược đãi.
Về sau, có một lần Tô Bạch nghe mẹ của hắn kể, bốn người con trong nhà chị họ hắn, ngoại trừ người con thứ hai, ba người kia đều bỏ trốn.
Cái này cũng chưa hết, mấy năm sau, người con thứ hai được bọn họ cưng chiều đã phạm tội và bị phán mười mấy năm tù. Cuối cùng. bọn họ sinh ra bốn người con, đứa thì phạm tội đứa thì bỏ trốn, quả thật là nhân quả tuần hoàn.
- Không khát, chú ở đây tránh tuyết, chờ xe đến rồi đi liền. - Tô Bạch cười nói.
- Trong này có ghế, chú cứ ngồi đây chờ. - Tô Hữu Kiến nói.
- Được. - Tô Bạch ngồi lên băng ghế trước cửa.
Tô Bạch nhìn về phía trước, ở trong đống tuyết kia, đang có một đám trẻ nhỏ đang chơi đùa.
Thỉnh thoảng sẽ có tiếng pháo nổ lên, tùy theo tiếng pháo nổ mà cái bát thép bay cao hay thấp.
Khi còn bé Tô Bạch cũng đã từng chơi trò này, dùng tiểu địa lôi có uy lực khá lớn.
Ánh mắt Tô Bạch đảo qua đám trẻ kia, ánh mắt rơi vào trên bóng dáng một người có vẻ hoàn toàn không phù hợp.
Qua năm mới, dù nhà nghèo đến đâu, đều sẽ có quần áo mới mặc.
Nhưng bóng người nhỏ này mặc trên người chiếc áo bông cũ nát, đứa trẻ nhà khác mang găng tay, còn đứa bé đó thì không có, đôi tay nhỏ bị đóng băng đến đau nhức.
Đứa nhỏ nhà khác đốt pháo, đứa bé chỉ đứng ở một bên nhìn, ánh mắt ước ao nhìn tiểu địa lôi trong tay bọn họ.
Thằng nhóc này họ Tô, năm nay tám tuổi, có bối phận, tên gọi Hữu Thực.
Năm 2005. cha của Tô Hữu Thực là Tô An Tân nhận lời mời của người bạn cùng thôn đến nhà ăn cơm, thời điểm uống đến cao hứng thì đám người bắt đầu chơi đoán số, cứ đoán rồi đoán rồi bộc phát sự tức giận.
Trên bàn rượu, một người tên Tô Hữu Phúc vì rượu trở nên điên cuồng, sau đó cầm bình rượu ném vào đầu Tô An Tân.
Người chung quanh không phản ứng kịp, chờ bọn hắn phản ứng lại thì đã trễ, Tô Hữu Phúc đã đem bình rượu vỡ đâm vào trong bụng Tô An Tân.
Không có người nào đưa Tô An Tân đi bệnh viện, bởi vì còn chưa bắt đầu đưa đi bệnh viện anh ta đã chết rồi.
Kẻ giết người tên là Tô Hữu Phúc, hắn ta là một tên lưu manh, trực tiếp bị dọa chạy không quan tâm đến người đã chết.
Còn Tô An Tân cưới vợ không tới ba năm, có một đứa con trai vừa mới đầy một tuổi.
Tô Hữu Phúc chạy trốn hai năm, cảnh sát chưa kịp đem anh ta bắt về quy án, vợ của Tô An Tân liền ở nhà uống thuốc trừ sâu tự sát.
Tô Hữu Thực không có tên cúng cơm, tên cúng cơm của đứa nhỏ chỉ có một, đó chính là lúc mẹ của đứa nhỏ trước khi chết đặt tên cho đứa nhỏ là Hữu Thực.
Sau đó Tô Hữu Phúc đền tội, nhưng hắn ta là một tên lưu manh, trên người không có tiền bồi thường, mà nhà Tô Hữu Thực cũng rất nghèo, cha đứa nhỏ không có anh em, một mạch đơn truyền. Phía trên cũng chỉ có một bà nội tuổi già, những năm này đều dựa vào bà nội của đứa nhỏ nuôi sống mới không có bị chết đói.
Những năm trước, lúc Tô Hữu Thực đi học, trong thôn mở một võ quán, nhìn đứa nhỏ đáng thương liền không thu học phí để đứa nhỏ vào trường học võ.
Chỉ là mấy năm qua, kinh tế võ quán không tốt. Trường võ mà đứa nhỏ học vào năm ngoái đã đóng cửa, mà Tô Hữu Thực không có tiền trả học phí tự nhiên không có cách nào tiếp tục đi học.
- Hữu Thực. - Tô Bạch đứng dậy kêu lên.
- Chú nhỏ. - Một bóng người khoảng bảy, tám tuổi đơn bạc nghe có người gọi, quay đầu nhìn thấy Tô Bạch, vội vàng chạy tới.
- Hữu Thực, con muốn đến trường không? - Tô Bạch ngồi xổm xuống, dùng tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn lấm lem của đứa nhỏ, sau đó hỏi.
- Dạ muốn. - Tô Hữu Thực suy nghĩ một chút sau đó lại lắc đầu, nói: Nhưng bà nội không có tiền cho con nộp học phí, cho nên con không muốn học.
- Bà nội của con không có tiền, thế nhưng chú của con có tiền!
Tô Bạch cười nói:
- Nếu con muốn đến trường, chú sẽ tạo điều kiện cho con học tập. Con muốn học chỗ nào chú sẽ để con học chỗ đó, chú sẽ giúp con học hết cấp 3. Nếu con muốn học đại học, chú sẽ cho con học đại học.
- Chú lừa con đúng không, đến trường cần rất rất nhiều tiền, lên đại học cần càng nhiều tiền hơn nữa. - Tô Hữu Thực nói.
- Chú chưa bao giờ nói dối, chỉ cần con muốn, chú sẽ có tiền cho con học.
Tô Bạch đứng dậy xoa xoa đầu của đứa nhỏ, cười nói:
- Bên ngoài lạnh như vậy, quần áo con mỏng thế này, chơi ở đây làm gì? Mau mau về nhà đi, tuần sau chú trở về cho con tiền nộp học phí, sau đó dẫn con đến trường trên trấn.
Tô Hữu Thực không hiểu vì sao bỗng nhiên tin tưởng cái người chú không lớn tuổi hơn mình bao nhiêu này.
Có lẽ là trong mắt đứa nhỏ chỉ có bà nội mới nhìn mình bằng ánh mắt trìu mến đó?
Đứa nhỏ vui vẻ đứng lên, đi được hai bước về nhà, sau đó lại chạy trở về.
- Chú, con nghe nói chú từng đến võ quán học võ, con sẽ biểu diễn một bộ trường quyền cho chú xem? Lần đầu tiên con đến võ quán học, sư phụ dạy quyền cho con nói rằng, người tập võ có ân tất báo. Chú cho con đến trường, hiện tại con không có gì để báo đáp chú, con cũng chỉ học quyền được hai năm, con đánh cho chú xem được không? Đây là bộ trường quyền con đánh tốt nhất vào lúc đó. - Tiểu Hữu Thực nói.
Tô Bạch ngẩn người, sau đó cười nói:
- Được!
Thế là, tiểu Hữu Thực xắn tay áo, đánh trường quyền trên mảnh tuyết dày cho Tô Bạch xem.
Kiếp trước, Tô Bạch không biết đã quyên góp bao nhiêu tiền cho những người nghèo khó trong sơn thôn, giúp được một đứa trẻ khó khăn trong thôn thì cứ giúp thôi. Huống hồ đây là tiểu Hữu Thực có quan hệ họ hàng với hắn, là cháu trai của hắn.
Cha của Tô Hữu Thực là Tô An Tân, cùng Tô Bạch đều ở vai vế ông, nói cách khác, ông Tô Bạch và ông Tô An Tân, là từ một mẹ sinh ra.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất