Chương 117: Bị Tổn Thương
Bị Tổn Thương
Lâm Phàm mang theo Trương lão đầu đi thẳng tới trước mặt một nữ nhân viên đang cúi đầu chăm chỉ ghi chép cái gì đó.
"Xin hỏi Lưu Khải đang ở lầu mấy?" Lâm Phàm hỏi.
Tâm tình tiểu y tá vốn không tệ, đã có hẹn với bạn trai đêm nay sẽ cùng đi xem phim, nghĩ đến những sự tình sẽ phát sinh sau đó, nàng bất giác liền đỏ mặt vì có chút khẩn trương cùng thẹn thùng.
Bỗng nghe thấy có người hỏi thăm tình huống của người bệnh đang nằm viện, nàng liền ngẩng đầu lên, lộ ra dáng điệu tươi cười, vừa định mở miệng nói chuyện, dáng vẻ tươi cười bỗng trở nên cứng ngắc.
"A!"
Tiếng thét chói tai vang lên.
Tiểu y tá bị hù từ trên ghế ngã xuống mặt đất, sau đó nàng vừa bò vừa lết cố kéo dài khoảng cách giữa mình và đối phương.
Nàng biết hai vị này là ai.
Là người bệnh nổi tiếng nhất của bệnh viện này.
Là bệnh nhân của bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, chuyên gia tìm đường chết, mỗi lần tới đây đều là trong tình trạng hấp hối, sau đó chữa cho tốt liền được phó viện trưởng đích thân tự mình đưa trở về, tuy nói nàng cũng chỉ mới trông thấy bọn họ vài lần, nhưng “sự tích oanh liệt” của cả hai thì đã được nghe nhiều tới nỗi lỗ tai đều sinh kén.
Nghe đồn bọn họ làm việc ác vô số.
Ỷ vào căn bệnh tâm thần nên hoành hành không sợ ai.
Thật đúng là đã dọa sợ những tiểu y tá bên ngoài như nàng.
Người đi ngang qua đều hiếu kỳ nhìn về phía tiểu y tá nọ, tò mò không rõ đầu óc nàng ta có bị bệnh gì hay không, giữa ban ngày ban mặt mà hô to gọi nhỏ cái gì không biết.
Lâm Phàm cùng lão Trương nhìn nhau, lộ ra thần sắc bất đắc dĩ.
Bọn họ chỉ muốn hỏi xem Lưu Khải đang ở nơi nào, lại không nghĩ rằng y tá sẽ phản ứng lớn như vậy, có lẽ là có chuyện gì gấp, cho nên mới lo lắng chạy đi như thế.
Cả hai thở dài một phen, đành phải quyết định đi từng tầng, từng tầng tìm kiếm bóng dáng của bằng hữu.
Cả hai mặc trang phục của bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, một tay xách theo hộp sữa bò, chậm rãi đi qua đi lại trong hành lang bệnh viện, thu hút vô số sự chú ý của người khác.
Vài bác sĩ và y tá nhìn thấy bọn hắn thì đều lộ vẻ khiếp sợ.
Hai người kia lại tới đây khi nào? Sao không nghe thông tin gì? Không phải nhìn dáng vẻ trông khỏe mạnh lắm sao?
Có bác sĩ lặng lẽ gọi điện thoại cho Lý viện phó, nói cho ông biết tình huống hiện tại, hai vị bệnh nhân tâm thần kia đang xuất hiện ở bệnh viện chúng ta, việc này nên giải quyết như thế nào đây?
Lý Lai Phúc nghe mà giật mình, trực tiếp phân phó bác sĩ an bài mấy vị bảo an cao to, khỏe mạnh, có gan lớn, lẳng lặng đi theo một già một trẻ nọ.
Xem xem bọn hắn đến cùng là muốn làm gì.
Trong lòng Lý viện phó không ngừng mắng chết Hách viện trưởng.
Ông chắc chắn là lão gia hỏa đó đang trả thù mình, cho nên mới đưa hai vị bệnh nhân tâm thần đến nơi này để giày vò tinh thần ông, bằng không thì bọn họ làm sao có thể tự đi tới đây được?
Lý Lai Phúc cầm điện thoại lên, định bụng gọi điện thoại tới chất vấn đối phương một chút.
Nhưng bỗng dưng ông ngẫm lại thì cảm giác không đúng lắm.
Nếu như ông chủ động gọi điện thoại qua, thế thì chẳng phải là ông lại rơi xuống thế hạ phong, năn nỉ đối phương tới đây đón người, sau đó hô to “Hách lão ca thủ hạ lưu tình” ư?
Ngẫm lại thì tuyệt đối không được.
Hiện tại Lý Lai Phúc ông cũng là người sắp trở thành viện trưởng.
Vậy nên địa vị, phong thái, khí chất nhất định phải vững vàng, tuyệt đối không có khả năng quỳ sụp xuống khóc lóc với Hách Nhân giống như trước đây.
Không sai.
Chính là đạo lý này.
….
Tầng mười hai.
Trương lão đầu mệt nhọc thở dốc.
Lâm Phàm mang theo hộp sữa bò, leo đến lầu mười hai rồi mà một chút phản ứng cũng đều không có.
Bọn hắn vẫn lần lượt đi kiểm tra từng phòng bệnh một, cuối cùng cũng đi được tới gian phòng mà Lưu Khải đang nằm bên trong.
"Tìm được rồi."
Cả hai reo lên, hào hứng đi vào trong phòng để thăm bằng hữu tốt của mình.
Lưu Khải vẫn đang lâm vào trầm tư, suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra vào ngày hôm trước. Rõ ràng y muốn rút ngắn mối quan hệ giữa mình và Lâm Phàm cùng Trương lão đầu, hơn nữa còn muốn dỗ cho bọn họ vui vẻ, cho nên y mới biểu hiện một chút thực lực của mình ở trước mặt hai bệnh nhân tâm thần.
Khi đó, y đã thi triển Mao Sơn đạo thuật Kim Cương Bất Hoại.
Lại không nghĩ rằng, trực tiếp bị một quyền của Lâm Phàm đánh cho xém chút mất mạng ngay tại chỗ.
"Lưu Khải, bạn tốt của chúng ta, chúng ta tới thăm ngươi đây."
Lưu Khải bị âm thanh này kéo từ hồi tưởng quay trở về hiện thực. Không nghe còn đỡ, vừa nghe liền giật bắn người.
Mà ở phía đối diện, cả Lâm Phàm lẫn Trương lão đầu đều lộ ra nụ cười tươi rói, xán lạn hệt như ánh nắng mặt trời. Đó là nụ cười mà cả hai tự nhận là chân thành nhất, để người khác có thể cảm nhận được thiện ý mà bọn hắn muốn bày tỏ, chỉ có điều rất nhiều người lại không thích nụ cười của bọn hắn, đúng là một điều đáng buồn.
"Ta châm cứu rất lợi hại, là ta đã cứu sống ngươi đó."
Thời điểm Trương lão đầu nhắc tới việc châm cứu thì hào hứng hẳn, không còn chút dáng vẻ mệt mỏi nào.
Hai người bọn họ đi vào phòng bệnh, đứng ở nơi đó, thật giống như về đến nhà, trong lòng vừa vui vẻ lại vừa thoải mái, chỉ là bầu không khí trong phòng dường như có chút không đúng.
Rất trầm thấp.
Lại còn cực kỳ ngột ngạt.
Lưu Khải nhìn hai người vừa xuất hiện, chẳng biết tại sao trong lòng lại dâng lên một loại cảm giác sợ hãi đến nghẹt thở.
Y ngắc ngứ hét lên: "A! Các ngươi… các ngươi đừng tới đây, đừng tới đây a."
Lưu Khải sợ sệt giãy giụa dữ dội, y muốn đứng lên đào tẩu, y đã suy nghĩ rất rõ ràng, thậm chí còn cảm thấy cực kỳ hối hận vì suy nghĩ “bệnh nhân tâm thần thì chẳng có gì nguy hiểm” mà lúc trước mình đã ngộ nhận.
Y vẫn còn rất trẻ, ngay cả tay bạn gái cũng chưa từng nắm qua, thế mà hiện tại lại bị người đánh tới nỗi phải tới bệnh viện nằm một tháng, trải qua ca phẫu thuật cực kỳ nguy hiểm, cả người bị băng bó hệt như cái bánh chưng, nằm ở chỗ này không thể động đậy được, đổi lại là bất kỳ ai khác thì cũng khó mà bày ra sắc mặt hòa nhã với Lâm Phàm và Trương lão đầu được.
"Chúng ta tới nhìn ngươi một chút thôi, không có ý tứ gì khác đâu."