Chương 135: Mau Cản Cậu Ta Lại Cho Tôi (2)
Mau Cản Cậu Ta Lại Cho Tôi (2)
‘Ôi mẹ ơi!’
‘Cẩn thận đấy, đừng để mình bị cuốn vào trong.’
Đọc những bình luận đó, Trần Tường thấy buồn cười, những người không hiểu chuyên ngành này mãi chẳng thể nào nhìn thấu rõ bản chất của nó.
Hiệu trưởng từng nói với anh ta, đến Thanh Sơn thì chỉ cần dạy cho các bệnh nhân về những thứ hoa cỏ là được rồi.
Chuyên ngành này tạm thời vẫn chưa thể đề cập đến những thứ quá nguy hiểm được.
Bởi vì cần sự hỗ trợ phong phú về kiến thức lý thuyết và thực tiễn.
Anh ta không thèm nghe.
Tôi không được thì còn ai được nữa đây?
Tôi muốn bay lên trời cao để mọi người được ngắm nhìn thật kỹ.
Cũng nhanh thôi.
Lý Ngang dẫn hai bệnh nhân đến.
Lâm Phàm và ông Trương tò mò nhìn Trần Tường.
Một người xa lạ.
“Xin chào, làm quen chút nhé, tôi tên là Lâm Phàm.”
Lâm Phàm đến trước mặt đối phương đưa tay ra, trên khuôn mặt nở một nụ cười thể hiện thiện chí.
Trần Tường cười nói: “Xin chào! Tôi là thầy giáo của mọi người. Mọi người có thể gọi tôi là thầy Trần, bây giờ xin mời ngồi đúng vị trí của mình.”
“Được.”
Lâm Phàm kéo ông Trương ngồi vào chỗ đó, hai cánh tay chồng lên nhau giống như đang thật sự lên lớp vậy.
Nhiệm vụ của Lý Ngang là dẫn bọn họ đến đây, khi nhìn thấy đồ đạc ở trên chiếc bàn dài, sắc mặt anh ta thay đổi, anh ta chỉ những dụng cụ này và nói: “Những thứ này dùng để làm gì thế? Cậu có biết là mang những thứ này đến bệnh viện tâm thần là một việc rất nguy hiểm không?”
Trần Tường chau mày, mặt mày bí xị nói: “Mời cậu ra ngoài cho được không? Giờ tôi phải lên lớp, nếu có gì không hài lòng thì cậu có thể đến tìm viện trưởng để nói rõ tình hình.”
“Còn nữa, chuyên ngành của tôi là môn lý luận thường thức, cậu không hiểu cũng là chuyện bình thường, cậu đừng dùng sự dốt đặc của mình để thách thức chuyên ngành của tôi.”
“Cậu điên rồi.” Lý Ngang không dám tin: “Tốt nhất cậu đừng dạy lung tung, giờ tôi đi thông báo cho viện trưởng đây.”
Sau đó anh ta vội vàng rời khỏi đây.
Trần Tường không thèm nhìn bóng hình Lý Ngang rời đi, sau đó anh ta cười nói: “Được rồi, giờ chúng ta vào học thôi.”
Lâm Phàm ngồi rất ngay thẳng nghiêm túc, trong ánh mắt lóe ra ánh sáng, đó là sự khát khao với kiến thức.
Ông Trương cũng học theo Lâm Phàm cầm thẳng bút.
Lên lớp phải chăm chỉ nghe lời.
Nói thật, Trần Tường từng nghiên cứ tình trạng của bệnh nhân tâm thần, theo lý thuyết mà nói, bệnh tâm thần được chia thành rất nhiều loại, chẳng hạn như: Rối loạn tâm thần, chứng tâm thần phân liệt, rối loạn tâm trạng, rối loạn lo âu, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, chán ăn tâm thần, tham ăn tâm thần, rối loạn căng thẳng cấp tính, rối loạn căng thẳng sau sang chấn...
Thầy giáo của anh ta từng nói, muốn biết một bệnh nhân tâm thần cuối cùng thuộc loại nào thì có thể nhận ra thông qua nét mặt, dáng vẻ động tác, cử chỉ lời nói...
Còn chuyện cuối cùng anh ta nhìn ra được gì?
Nói một câu thật lòng.
Chẳng nhìn ra được gì cả.
Nhưng có thể xác định được rằng không thuộc loại có triệu chứng nghiêm trọng.
Do đó, anh ta cũng thấy yên tâm hơn rồi.
Các chương trình học tiếp theo sẽ rất vui, mong rằng bọn họ có thể thấy thích thú.
Trần Tường cầm cao dao găm lên, mỉm cười nói: “Hai người có biết đây là cái gì không?”
Anh ta thấy hai bệnh nhân ngồi đó không nhúc nhích, họ mỉm cười nhìn thẳng vào mắt anh ta khiến anh ta thấy có chút không thoải mái, nhưng vẫn có thể chịu đựng được.
Lâm Phàm và ông Trương nhìn nhau.
Không phải họ nghi ngờ, mà là cảm giác bác sĩ Trần này hình như có vấn đề. Đây chẳng phải là dao găm hay sao? Làm cứ như không nhận ra vậy, chắc không phải ở đây có vấn đề chứ?
Trần Tường thấy bọn họ không nói gì, trong lòng đã hiểu rõ, hóa ra bọn họ không biết đây là thứ gì.
Dựa vào điểm này có thể biết được.
Có lẽ bọn họ mắc chứng rối loạn nhận thức.
“Dao găm, đây là con dao găm, nó rất sắc bén, có thể cắt bất cứ thứ gì. Nếu cắt trúng ngón tay thì sẽ chảy máu, hơn nữa cũng sẽ rất đau, cho nên tuyệt đối đừng dùng gao găm, phải tránh xa nó, biết chưa?” Trần Tường nói.
Lâm Phàm và ông Trương nhìn nhau, sau đó nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
“Anh ta có vấn đề ở đây.”
“Ừm, hình như là vậy. Tôi thấy hơi sợ, tốt hơn hết chúng ta hãy ngoan ngoãn thôi.”
“Được.”
Sau khi bọn họ trò chuyện đôi chút với nhau thì cùng đồng thanh nói:
“Biết rồi.”
Trần Tường thấy rất vui, hiệu quả rất rõ rệt.
Dạy những bệnh nhân rối loạn nhận thức cũng không phải là chuyện gì khó.
Tiếp theo là bài học mới.
Lý Ngang cảm thấy người đó là kẻ điên, đầu óc chắc chắn có vấn đề, giờ anh ta phải đi thông báo cho viện trưởng, tuyệt đối không được để anh ta làm xằng làm bậy.
Đang trên đường đến gặp viện trưởng.
“Viện trưởng, xảy ra chuyện rồi.” Lý Ngang hoang mang túm lấy viện trưởng Hách.
Viện trưởng Hách nói: “Sao thế?”
“Cái tên Trần Tường mới đến muốn dạy học cho bọn họ, nhưng bài học này rất nguy hiểm.” Lý Ngang sốt ruột nói, những thứ đó đều là dụng cụ nguy hiểm, rất có khả năng xảy ra án mạng.
“Nguy hiểm gì chứ? Chỉ là môn lý luận thường thức, cùng lắm cũng chỉ biết về hoa cỏ thôi mà.”
Viện trưởng Hách cười, ông ta không chút lo lắng. Bạn bè từng nói với ông ta, chỉ biết mấy thứ hoa cỏ, những thứ đó thì có gì mà nguy hiểm, cho dù có ăn mất cũng chẳng sao.
“Không phải, anh ta chuẩn bị những thứ nguy hiểm như dao găm, kéo, bình ga, ngộ nhỡ...” Lý Ngang sốt ruột nói, vẫn chưa nói xong thì đã bị viện trưởng Hách ngắt lời.
“Cậu nói cái gì?” Viện trưởng Hách nghe xong cũng không nói gì thêm: “Mau cản cậu ta lại cho tôi.”
“Cậu ta bị điên sao?”
Viện trước Hách trở nên mơ hồ.
Đã nói trước là hoa cỏ cơ mà.
Ôi mẹ ơi! Cậu ta biến thành thế này, muốn dạy học cho ai cơ?
Viện trưởng Hách cầm điện thoại, thuần thục bấm số.
Cho dù không nhìn thấy tình hình ở đó.
Ông ta cũng biết, cuộc gọi này nhất định phải gọi.
Điều dưỡng và bác sĩ ở hành lang thấy vẻ mặt của viện trưởng Hách cứng lại, nhanh chóng đi về phía bên kia, chắc chắn biết đã có chuyện gì đó xảy ra.
Họ đi theo ở phía sau, trong lòng suy đoán.
Nếu như đoán không lầm thì nhất định có liên quan rất lớn đến phòng bệnh 666.
Thời điểm học thêm kiến thức lại đến.
Không bao lâu sau.
Quả nhiên giống như đúc những gì mà họ suy đoán.
Có tiếng kêu thảm thiết như chọc tiết heo truyền đến.
“Cứu mạng, cứu mạng với.”
“Bệnh nhân tâm thần giết người.”
Trần Tường che bụng, máu tươi chảy ào ào, vẻ mặt sợ hãi, mắt trừng rất lớn, giống như vừa nhìn thấy ma.