Chương 136: Dáng Vẻ Khen Ngợi
Dáng Vẻ Khen Ngợi
Nữ điều dưỡng thấy cảnh như vậy thì hét thất thanh đến chói tai.
Những cảnh máu me luôn luôn là lúc phụ nữ thỏa sức hát vang, đây là điều không ai có thể ngăn cản.
Bên trong phòng.
Trong tay Lâm Phàm cầm một con dao găm, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Trần Tường, anh ta không nghĩ ra tại sao đối phương muốn hét như vậy.
Bệnh nhân tâm thần giết người?
Bệnh nhân tâm thần ở đâu?
“Cậu chảy máu rồi, tôi giúp cậu châm cứu cầm máu."
Ông Trương là một người có tấm lòng nhiệt tình, ông ta muốn dùng châm bạc để cầm máu cho đối phương.
“Các người đừng tới đây, đừng ai tới đây.”
Trần Tường che bụng núp ở góc tường, gầm thét, bởi quá kích động mà máu chảy ra càng ngày càng nhiều.
Đám người Viện trưởng Hách đi vào trong phòng.
Lúc thấy tình huống hiện trường, vẻ mặt của họ rất phức tạp, có chút bất lực, có rất nhiều tình huống thực tế không thể chấp nhận nổi.
“Viện trưởng, cứu tôi.”
Trần Tường thấy viện trưởng Hách giống như thấy chúa cứu thế, đưa tay ra muốn bắt viện trưởng Hách, bộ dáng kia thần thái kia, giống như đang nói...
Tử Vi, ông đừng đi.
Viện trưởng Hách không để ý tới Trần Tường mà là nói với Lâm Phàm một cách dịu dàng:
“Lâm Phàm, đừng kích động, buông con dao găm ra.”
Lúc này trong tay Lâm Phàm đang cầm dao găm, trên mặt mỉm cười, trong mắt lộ ra một loại mơ màng, nghe được những gì viện trưởng Hách nói, anh ta đưa dao găm trong tay ra.
Viện trưởng Hách rất bất lực.
Lại là tình huống như vậy.
Di chuyển từ từ, cảnh giác tới gần Lâm Phàm, giữa hai người tồn tại một khoảng cách an toàn, lần trước là cây búa, lần này là dao găm, một khi hành động không tốt thì rất có thể gặp chuyện không may.
“Đưa dao găm giao cho tôi.” Viện trưởng Hách nhẹ nhàng nói.
Ông ta không dám nói ném dao găm sang đây, nếu như ném sang đây thật thì cảm giác bị một dao cắm ở trên người cũng không tốt một chút nào.
Viện trưởng Hách chạm được vào tay cầm của dao găm, sau đó nắm chặt, mỉm cười nói: "Đúng là một đứa trẻ ngoan.”
Điều dưỡng và bác sĩ xung quanh cũng nhìn viện trưởng một cách rất sùng bái.
Chỉ có người dũng cảm như viện trưởng mới dám nhìn thẳng vào bệnh nhân nguy hiểm nhất bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, nếu như để cho họ mà nói, chắc chắn không có dũng khí như vậy.
Họ muốn hoan hô vì viện trưởng.
Chỉ là tình huống hiện tại có vẻ không thích hợp lắm.
“Viện trưởng, cứu tôi.”
Trần Tường đau đến chảy mồ hôi lạnh, anh ta cảm thấy cơ thể của mình hơi lạnh, có phải là mình sắp chết hay không, tại sao lại như vậy, làm sao kiến thức chuyên môn của mình có thể sai được.
Nhất định là có chỗ nào đó không đúng.
“Đã gọi xe cứu thương tới cho cậu rồi, nằm yên đừng nhúc nhích, chịu đựng chút.” Viện trưởng Hách nói rằng.
Nếu như không phải là thấy đối phương bị thương thành như vậy, ông ta đã sớm bay tới đạp một cước, tức giận chất vấn, rốt cuộc người này đang làm gì, có biết là hành động của anh ta chính là đang tìm chết hay không.
Lâm Phàm nhìn Trần Tường, sau đó nhìn viện trưởng Hách nói: “Không phải tôi muốn đâm anh ta.”
“Ừ, tôi tin cậu, nhất định là anh ta yêu cầu cậu đâm.” Viện trưởng Hách nhẹ nhàng nói.
Ông ta là viện trưởng Hách nên phải đứng về phía người bệnh vô điều kiện.
Lâm Phàm nói: “Chính là như vậy, anh ta cho chúng tôi xem hoạt hình, sau đó nói rằng dao găm rất nguy hiểm, tôi nói đúng vậy, dao găm rất nguy hiểm, sau đó anh ta đã nói không thể dùng dao găm đâm người khác, tôi cũng rất đồng ý với những lời nói của anh ta.”
“Thế nhưng anh ta lại chủ động nói với tôi rằng muốn tôi dùng dao găm đâm anh ta.”
“Tôi nói rất nguy hiểm.”
“Anh ta lại nói với tôi rằng cậu biết dao găm rất nguy hiểm là một chuyện tốt, thế nhưng cậu có dám dùng dao găm đâm tôi hay không, tôi đã nói dám.”
“Sau đó anh ta đã nói, vậy cậu đâm đi, sau đó tôi liền đâm.”
Lời nói rất rõ ràng.
Một bệnh nhân tâm thần có thể nói những chuyện đã xảy ra rõ ràng như thế, đó là một chuyện không dễ dàng, cho dù là người bình thường cũng chưa chắc họ có được suy nghĩ rõ ràng như vậy.
Viện trưởng Hách nhìn về phía Trần Tường.
Trong ánh mắt lộ ra, cậu là não tàn sao?
Trần Tường nhìn viện trưởng Hách với vẻ mặt đau đớn, anh ta thấy được một chút thương hại từ trong ánh mắt của viện trưởng, anh ta biết viện trưởng nhất định là bị hành vi của anh ta làm cho cảm động.
Dù sao làm tấm gương tốt dạy học cho bệnh nhân, đó là một chuyện chói mắt biết bao nhiêu.
Mà Trần Tường càng hiểu rõ hơn về bệnh nhân tâm thần, thậm chí nội tâm cũng đang gào thét, cũng biết dao găm rất nguy hiểm, cậu cũng biết không thể đâm, nhưng tôi cho cậu đâm, vì sao cậu phải đâm.
Dựa vào lý luận của anh ta.
Tình huống nên là như thế này.
Dù cho Lâm Phàm sợ ném dao găm xuống đất, sau đó núp ở góc, lẩm bẩm, thầy Trần nói không thể đâm người khác, dao găm rất là nguy hiểm gì đó.
Thế nhưng không nghĩ tới, ngoài miệng nói không thể đâm nhưng đâm mạnh mẽ hơn so với ai khác.
Ò é! Ò é! Ò é!
Một chiếc xe cứu thương lóe đèn cấp cứu nhanh chóng lái vào bên trong bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.
Bác sĩ cùng y tá thuần thục đẩy băng ca chạy từ xa tới.
“Người bệnh ở đâu?”
Họ quá quen thuộc với bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.
Quen thuộc giống như là đang ở bệnh viện của chính mình.
Họ liền suy nghĩ, chắc không phải là cái tên kia chứ, tuy rằng chúng tôi rất nhớ cậu nhưng cậu cũng không có thể gây chuyện thường xuyên như vậy.
Trần Tường nghe được âm thanh của xe cứu thương, rất an tâm, anh ta cảm giác mình có thể còn sống, cuối cùng không chết, anh ta thừa nhận sai lầm của chính mình, nếu như vừa nãy chú ý một chút thì nhất định sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Bác sĩ và y tá đẩy băng ca tới, thấy Trần Tường che bụng, lại thấy Lâm Phàm đứng ở nơi đó, chẳng biết tại sao trong mắt họ lộ ra vẻ chán nản.
Vậy mà không phải là anh ta.
“Viện trưởng Hách, bệnh nhân này là bệnh nhân tâm thần mới tới sao?” Bác sĩ hỏi.
Nếu như là bệnh nhân tâm thần, họ sẽ phải chú ý hơn để phòng ngừa mang lên trên xe cứu thương đột nhiên nổi điên, hậu quả kia không thể tưởng tượng nổi.
Trần Tường nói: “Bác sĩ, tôi không là bệnh nhân tâm thần, mau cứu tôi, tôi cảm thấy cả người hơi lạnh.”