Chương 137: Dáng Vẻ Khen Ngợi (2)
Dáng Vẻ Khen Ngợi (2)
Bác sĩ không để ý tới Trần Tường mà là nhìn về phía viện trưởng Hách, ở chỗ này, chỉ có viện trưởng nói anh ta không phải, vậy thì mới thật sự không phải.
Viện trưởng Hách không trả lời mà nhẹ nhàng gật đầu.
Vẻ mặt bác sĩ đông lại, quả nhiên là một bệnh nhân tâm thần.
Giống như đúc những gì ông ta nghĩ trong lòng.
Thường thường bệnh nhân tâm thần đều nói mình không phải là bệnh nhân tâm thần.
Đây là lý luận chính xác.
Lúc mọi người ở đây bận rộn.
Ánh mắt của Lâm Phàm dừng lại ở trên bếp ga, sau đó nháy mắt với ông Trương, chỉ tay về hướng đó.
Ông Trương hiểu rõ ý của Lâm Phàm, sau đó tất cả mọi người không có chú ý tới tình huống của ông ta, bỏ bếp ga trưng bày đơn độc ở nơi nào vào trong ngực.
Tuy rằng trước ngực ông Trương phồng lên.
Nhưng sự hiện hữu của ông ta có chút thấp nên mọi người không có phát hiện sự khác thường của ông.
“Buồn ngủ quá.” Lâm Phàm nói rồi bước ra bên ngoài.
Viện trưởng Hách nói: “Lâm Phàm, tình huống vừa nãy, cậu cũng đừng để ở trong lòng, chuyện này không có liên quan đến cậu.”
Lâm Phàm nói: “Ừ, tôi biết.”
Rất nhanh.
Bên trong phòng chỉ còn lại viện trưởng Hách cùng các điều dưỡng.
Các điều dưỡng sùng bái nhìn viện trưởng, vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Họ tin rằng chỉ cần viện trưởng Hách ra tay thì sẽ không có chuyện không giải quyết được.
Viện trưởng Hách rất bình tĩnh.
Điều dưỡng và các bác sĩ khen ngợi, với ông ta mà nói chỉ là thao tác bình thường mà thôi, phất tay một cái, để cho họ giải tán, đừng giống như chưa từng thấy qua cảnh đời, không có gì phải kinh ngạc hết.
Chỉ có điều là khen ngợi kiểu này, có lẽ ông ta khá hài lòng.
Chủ nhiệm Tư Thâm bưng cốc giữ nhiệt nói: "Viện trưởng, vị vừa rồi chính là nhà lý luận thường thức mà lúc trước ông nhắc đến sao?"
"Tôi không có ý gì khác, nhưng theo kinh nghiệm nhiều năm của tôi, tôi cảm thấy trạng thái tinh thần cậu ta có chút vấn đề. Có cần tiến hành xác định và đánh giá cho cậu ta một lần để xem tình huống thế nào hay không?"
Viện trưởng Hách vỗ vai Chủ nhiệm Tư Thâm nói: "Ánh mắt ông trước nay đều không tệ."
Chủ nhiệm Tư Thâm khiêm tốn nói: "Đây đều do viện trưởng dạy bảo tốt."
Nhìn đi!
Vô tình vỗ mông ngựa một cái, không chỉ được viện trưởng khen mà còn làm tâm trạng viện trưởng tốt đẹp hơn. Nghệ thuật nói chuyện này là tri thức quan trọng mà rất nhiều người trẻ tuổi phải học cả đời.
Viện trưởng Hách vô cùng hài lòng gật đầu.
Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn là một nơi không tệ. Nhóm bệnh nhân rất đáng yêu, y tá và các bác sĩ rất dễ nói chuyện. Ông ta rất thích nơi này.
Trở lại văn phòng.
Viện trưởng Hách gọi điện thoại.
Ông gọi điện cho Hiệu trưởng của Trần Tường, muốn nói chuyện rõ ràng với ông ta.
Điện thoại được kết nối và đối phương rất nhiệt tình.
"Viện trưởng Hách, có phải ông cảm thấy không tệ hay không? Tôi đã nói với ông rồi, Trần Tường là người nổi bật nhất trong khóa lý luận thường thức của trường đại học chúng tôi. Tuy kinh nghiệm không quá phong phú, nhưng kiến thức lý luận thì không tồi đâu."
"Tôi cảm thấy trường chúng tôi hoàn toàn có thể hợp tác với Thanh Sơn để cung cấp nhân tài liên tục cho Thanh Sơn. Đây cũng là suy nghĩ của tôi nhằm tăng tỷ lệ sinh viên tốt nghiệp có việc làm."
Vị Hiệu trưởng Tần này là một người rất có suy nghĩ.
Ông ta đã cung cấp rất nhiều người mới cho nhiều ngành nghề và nhiều đội nhóm.
Chuyên ngành lý luận thường thức là khóa học do ông ta phát minh ra, xem như là một khóa học bổ sung vào trong chương trình học, tương lai nếu có sinh viên nào có thể nổi tiếng trên thế giới thì người sáng lập như ông ta cũng sẽ nổi tiếng.
"Viện trưởng Hách, ông có nghe tôi nói không? Ông có nhận xét gì về cậu học trò này không? Nếu bồi dưỡng tốt thì chắc chắn có thể trở thành trụ cột của đất nước."
Viện trưởng Hách nói: "Trụ cột hay không thì tôi không biết, nhưng tôi biết cậu ta đã vào bệnh viện, chú em Tần, đừng trách anh em không nhắc nhở ông. Ông mau rút khỏi chuyên ngành này đi. Dạy cái kiểu gì hoàn toàn làm hại thế hệ sau này."
"Có ý gì?"
"Ý trên mặt chữ, đã vào bệnh viện, tôi không tính toán tiền thuốc men hay viện phí với ông, chi phí này cứ tính cho Thanh Sơn tôi. Trước đây, tôi còn đang rất nghi ngờ, giá nhà tăng thì cứ tăng nhưng sao nơi như đất nghĩa trang cũng phải tăng theo. Bây giờ thì tôi đã hiểu rõ rồi."
"Tại sao đất nghĩa trang lại tăng giá?"
Viện trưởng Hách vừa định tiếp tục nói thêm vài câu với Hiệu trưởng Tần nhưng đột nhiên bị lời ông ta nói làm cho mơ hồ.
Viện trưởng tôi thật sự đã nói với ông chuyện giá nhà và giá đất nghĩa trang.
Nhưng ông vẫn cứ hỏi, chỉ riêng việc hỏi nguyên nhân giá đất nghĩa trang tăng cao, với lối suy nghĩ hấp tấp như vậy đã đủ để xác định và đánh giá rồi.
"Chú em Tần, ông làm sao vậy, tôi nói với ông chuyện đất nghĩa trang tăng giá sao?"
"Viện trưởng Hách, không phải ông vừa mới nói sao giá nhà tăng cao mà giá đất nghĩa trang cũng tăng. Tôi không biết nên mới hỏi ông một chút."
"Tốt, có cơ hội tới Thanh Sơn. Tôi muốn trò chuyện với ông nhiều hơn."
"Cảm ơn lời mời, có cơ hội tôi nhất định sẽ đi. Nhưng ông vẫn chưa nói nguyên nhân đất nghĩa trang tăng giá đấy. Nói cho tôi biết một chút đi, tôi hơi thiếu kiến thức hiểu biết về vấn đề này."
Cúp điện thoại.
Viện trưởng Hách nằm trên ghế sofa bằng da thật, nhìn lên trần nhà, yên lặng đốt một điếu thuốc.
Ông ta có chút tiều tụy.
Đang ở trong bệnh viện tâm thần, ông ta phát hiện người bên ngoài hình như có chút không bình thường. Thỉnh thoảng bị người khác nói không bình thường mới đúng là bình thường nhất.
Viện trưởng Hách yên lặng hút thuốc.
Kỳ lạ!
Sao có thể có ý nghĩ như vậy?
Trong xe cứu thương.
"Bác sĩ, tôi cũng là bác sĩ nhưng tôi dạy lý luận thường thức. Đừng thấy tôi bị thương như vậy, thực ra chỉ xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn thôi. Anh có tin không?"
Trần Tường trao đổi với bác sĩ. Anh ta không nói nhiều như trong phim từng nói, phải nói chuyện liên tục, tuyệt đối không thể ngủ, chỉ cần nhắm mắt ngủ thì thật sự sẽ không còn.
"Tin." Bác sĩ nói.
Không quan tâm đối phương đang nói gì, bác sĩ chấp nhận tin tưởng bệnh nhân tâm thần này. Viện trưởng Hách đã tự mình thừa nhận đối phương có vấn đề, nếu anh ta còn so đo với một bệnh nhân tâm thần thì không phải đầu óc anh ta cũng có vấn đề sao.