Chương 138: Tôi Nạp Hóa Đơn Điện Thoại Cho Nữ Thần
Tôi Nạp Hóa Đơn Điện Thoại Cho Nữ Thần
"Bác sĩ, sao tôi cảm thấy lạnh người thế nhỉ? Anh nói xem một nhát dao kia có cắt đứt mất ruột thừa của tôi không?" Trần Tường hỏi.
"Tình huống bình thường." Bác sĩ mỉm cười nói.
Ngày thường bác sĩ đều rất lạnh lùng.
Nhưng lúc đối mặt với bệnh nhân tâm thần, họ sẽ luôn lộ ra nụ cười ấm áp và thân thiện nhất.
Đừng hỏi tại sao phải thân thiện như thế.
Hỏi thì chính là tu dưỡng nghề nghiệp tương đối cao.
Trần Tường cảm thấy có gì đó là lạ.
"Bác sĩ, sao tôi cảm thấy anh đang xem tôi như một bệnh nhân tâm thần vậy?"
Anh ta nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
Ban đầu còn chưa cảm nhận được nhưng sau đó, anh ta phát hiện ra ánh mắt bác sĩ và y tá nhìn anh ta như đang nói với anh ta rằng, vị này chính là bệnh nhân tâm thần, hãy tôn trọng và đừng làm chuyện gì vớ vẩn với anh ta.
Họ nhìn Trần Tường, trong ánh mắt như thể hiện rất rõ ràng, cậu không phải bệnh nhân tâm thần sao?
Tất nhiên.
Tuy họ không phải bác sĩ của Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, nhưng nhiều năm qua tiếp xúc với hai vị kia khá sâu nên học được nhiều kiến thức rất kỳ lạ.
"Ha ha, sao có thể chứ? Sao cậu có thể mắc bệnh tâm thần được? Cậu ngoan ngoãn nằm xuống đi, sắp đến bệnh viện rồi. Cậu cứ yên tâm, bác sĩ ở bệnh viện chúng tôi rất có kinh nghiệm. Chỉ một vết thương nhỏ này của cậu không thể xảy ra bất cứ chuyện gì nguy hiểm được." Bác sĩ an ủi.
Trần Tường càng cảm thấy rõ ràng đối phương xem anh ta như bệnh nhân tâm thần.
"Tôi thực sự không bị bệnh tâm thần." Anh ta muốn chứng minh mình không phải bệnh nhân.
"Chúng tôi biết." Bác sĩ và y tá nói.
"Các người không biết." Trần Tường nói.
"Đúng, đúng, chúng tôi không biết, chúng ta không biết gì hết." Bác sĩ vội vàng nói.
Anh ta cảm thấy bệnh nhân này khá khó giải quyết. Nếu là Lâm Phàm và ông Trương, lúc bác sĩ đồng ý rằng hai người ấy không phải bệnh nhân tâm thần thì họ sẽ nằm yên tại chỗ không nhúc nhích, mặt mỉm cười nhìn.
Còn bệnh nhân hiện tại có chút phiền toái.
Rõ ràng đều đã theo ý của người ta.
Mà sao vẫn không nghe lời như vậy.
Haiz!
Đúng là bệnh nhân tâm thần khác biệt rất lớn với những bệnh nhân khác, người như trẻ con biết nghe lời, người lại như trẻ con ương bướng không nghe lời.
Trần Tường cảm thấy họ đang phớt lờ anh ta.
"Tôi không bị bệnh tâm thần! Sao các người không tin tôi? Tôi là bác sĩ. Tôi là bác sĩ vừa tốt nghiệp lý luận thường thức.” Trần Tường kích động nói.
Vì quá kích động.
Nên miệng vết thương nứt ra, máu chảy theo dòng.
"Đừng kích động, không tốt cho vết thương đâu." Bác sĩ vội vàng nói.
"Tôi thực sự không phải bệnh nhân tâm thần." Trần Tường cảm thấy mình bị sỉ nhục lớn nhất đời này, vậy mà bị người ta xem như bệnh nhân tâm thần. Đây là chuyện đáng ghét đến mức nào.
"Mau tiêm thuốc an thần." Bác sĩ không xử lý nổi tình huống này, y tá bên cạnh tay mắt lanh lẹ, tiêm một phát vào.
Họ cũng không phải chuyên gia.
Với họ mà nói, bệnh nhân tâm thần là một thử thách rất lớn, không ngờ bệnh nhân lần này lại khó giải quyết đến vậy.
May mà họ đã chuẩn bị đầy đủ.
Chỉ cần đến Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, chuẩn bị sẵn thuốc an thần.
Dám cả gan nổi điên.
Một mũi kim là khiến người kia phải ngoan ngoãn ngay.
Trong phòng bệnh 666.
Cuộc sống của Lâm Phàm và lão Trương rất vui vẻ. Họ cùng uống Sprite và Coke, giấu bếp gas vào ngăn tủ.
"Ông Trương, đâm cho tôi hai nhát nữa đi! Gần đây tôi phát hiện trong cơ thể có gì đó chạy qua chạy lại." Lâm Phàm nói.
"Được thôi."
Lão Trương nhìn ra bên ngoài, phát hiện không có người xấu mới lấy bảo bối bày ra trước mặt Lâm Phàm.
Trong tay cầm kim bạc, trông vô cùng cẩn thận.
Một kim đâm xuống.
Kim bạc đâm lên trên đầu Lâm Phàm.
"Có cảm giác gì không?"
"Không có, ông có thể đâm sâu hơn một chút. Tôi thích đâm sâu hơn một chút.”
"Được, hiện tại có thể đâm sâu sao?”
"Có thể."
Ông Trương cầm chặt kim bạc, bắt đầu xoay xoay kim bạc trên đầu anh ta, luôn quan sát biểu cảm của Lâm Phàm, lúc không thấy có biểu cảm gì, trong lòng cảm thấy rất tò mò.
Không phải là đâm không đúng đấy chứ?
"Có cảm giác không?" Ông Trương hỏi.
"Có hơi chút rồi." Lâm Phàm nói.
Ông Trương hài lòng gật đầu, sau đó thi triển châm cứu cho Lâm Phàm. Chỉ có Lâm Phàm tin ông ta có năng lực châm cứu, những người khác đều không tin ông ta nên chỉ có Lâm Phàm là tốt nhất.
Hơn nữa ông ta cũng tin Lâm Phàm có thể tu luyện.
Người khác không tín, chỉ có ông ta mới tin.
Một cây kim bạc rơi trên đầu Lâm Phàm, kỹ thuật nhanh nhẹn và không chút do dự, cầm kim tìm vị trí, mỗi một kim đâm xuống đều vô cùng điêu luyện.
Ngoài hành lang.
Tâm trạng Lý Ngang không tệ, vừa rồi còn được viện trưởng khen ngợi, nói anh ta là một người chăm sóc rất có trách nhiệm và có tâm, tiền lương tháng này tăng thêm một trăm.
Anh ta nghĩ có thể nạp một trăm đồng này vào hóa đơn điện thoại cho nữ thần rồi!
Gần đây anh ta đang cuồng một vị nữ thần.
Chi phí nữ thần nói chuyện trong vòng bạn bè rất nhanh hết, đã sắp dừng lại rồi.
Mỗi khi thấy vị này trong vòng bạn bè.
Anh ta đều lặng lẽ nạp một trăm đồng vào hóa đơn điện thoại, sau đó chạy đến dưới vòng bạn bè của nữ thần like một cái, thể hiện ý rất rõ ràng, nữ thần cô có thấy tôi nạp hóa đơn điện thoại không?
Anh ta sẽ không nói thẳng ra.
Mà muốn để nữ thần từ từ phát hiện, một ngày nào đó phát hiện có người vẫn luôn âm thầm lặng lẽ nạp hóa đơn cho mình là anh ta thì chắc chắn sẽ rất cảm động, chưa nói đến việc lấy thân báo đáp, ít nhất có thể mời ăn một bữa cơm cũng không có gì to tát.
Nghĩ đến tương lai tốt đẹp, anh ta không nhịn được mỉm cười.
Lại là một ngày tốt đẹp.
Phía trước là phòng bệnh 666.
Trong lòng anh ta rất tò mò.
"Hai bệnh nhân kia đang làm gì đó?"
Không biết có bị tên Trần Tường kia dọa sợ không.
Đến cửa.
Anh ta hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí, chủ động đẩy cửa ra, đây là lần đầu tiên anh ta chủ động liên kết với bệnh nhân tâm thần.