Chương 144: Tà Vật Gà Chiến Đấu (2)
Tà Vật Gà Chiến Đấu (2)
Ban đêm!
Ở xóm nghèo thành phố Duyên Hải.
Mấy bóng dáng xuất hiện từ trong bóng đêm.
Bọn họ nhìn khung cảnh phía trước với sắc mặt nghiêm túc, không có lấy một cây đèn đường nào ở nơi đây, một khung cảnh bừng sáng đối với một khu dân nghèo u tối hình thành một sự đối lập mãnh liệt.
“Chính là nơi này.”
“Hãy giải quyết và kết thúc công việc sớm một chút, sau đó tìm một chỗ uống chút rượu.”
“Được, hay là chúng ta đi KTV đi, tôi có quen với một số chị em bên kia, uống chút rượu, tâm sự, buổi tối còn có thể cùng nhau ăn một bữa đồ nướng BBQ.”
"Khụ khụ! A di đà phật, người xuất gia không làm điều này.”
“Nơi đó có phục chế.”
“A di đà phật, tôi đây chỉ có thể giao lưu Phật pháp với những sư thái thôi.”
Mùi hương ở xóm nghèo không phải quá dễ ngửi, mùi vị dơ dáy bẩn thỉu của kênh mương tản ra gay mũi, hơn nữa nơi này cũng là nơi Tà Vật thích ghé thăm.
Ào ào!
Một âm thanh rất nhỏ vang lên giữa màn đêm tĩnh lặng.
Mấy vị cường giả đặc biệt đề cao cảnh giác, để ngừa Tà Vật đánh lén, dù sao đây là chuyện Tà Vật thích làm nhất.
Lúc này.
Một đầu Tà Vật giấu ở trong bóng đêm.
Cường giả nhân loại phát ra hơi thở khi xuất hiện, làm cho Tà Vật cảnh giác, càng ngày càng gần, một động tĩnh cũng có thể khiến cho cường giả nhân loại chú ý.
Tà Vật chú thuyền trùng giấu mình bên trong kênh mương bẩn thỉu, lớn lên là một Tà Vật nhiễm trùng xấu ghê tởm, bên ngoài bao trùm một lớp lông như kim, nhưng lớp lông này xác thực có mũi nhọn.
Có thể đâm thủng bất cứ đồ vật cứng rắn nào.
Khi các cường giả đặc biệt đi ngang qua nơi này, Tà Vật chú thuyền trùng phác sán, âm thanh bén nhọn truyền vào trong tai mọi người làm lông toàn thân dựng thẳng lên, lông kim cứng có thể đâm thủng tất cả.
Một vị Phật gia Cao Viện tốt nghiệp cường giả, nổi giận gầm lên một tiếng, bàn tay nở rộ kim quang, chộp Tà Vật chú thuyền trùng vào trong tay, sau đó đột nhiên quăng thứ này trên mặt đất, mặt đất bằng xi măng bị vỡ nát.
"Đúng là một Tà Vật ghê tởm.”
"Chơi nó.”
Người đàn ông Phật gia Cao Viện ngửi bàn tay, có một mùi hôi tanh tưởi, đối mặt với nhiều Tà Vật như vậy, chưa bao giờ kỳ thị bất cứ một con Tà Vật nào, nhưng những Tà Vật trốn ở trong cống ngầm này thật sự rất ghê tởm.
Chuồng gà ở khu dân nghèo.
Một con gà trống bình thường không giống người ngẩng đầu gà lên nhìn về phía cách đó không xa, có tiếng vang truyền đến từ nơi đó, năng lượng của Tà Vật dao động, năng lượng dao động của cường giả nhân loại hiện lên rất mạnh mẽ.
“Vốn là gà ít xuất hiện và trốn tránh như thế, bình tĩnh, ăn uống mỗi ngày, không biết vui sướng biết bao nhiêu, cuối cùng ai đã làm bại lộ thân phận, để cho cường giả nhân loại tìm được tới nơi này vậy?”
Tà Vật Công Kê suy nghĩ một lát.
Cảm giác là không nên ở đây quá lâu.
Nếu không thì rất dễ dàng bị cường giả nhân loại phát hiện, nhìn thoáng qua những con gà bình thường này đang ngủ say, nó mở miệng, nuốt chửng toàn bộ những con gà bình thường này.
Điều này là quá bình thường với một con gà trống
Vì gà mái, xem thường nó.
Nó chỉ muốn im lặng mà trốn tránh ở chỗ này, thế nhưng những sinh vật bình thường này lại tới chống đối với nó, lúc ấy nó cũng đã phát hỏa, nhưng khi ngẫm lại vẫn phải chịu đựng.
Bây giờ muốn chạy trốn.
Ăn một bữa cho no là chuyện rất quan trọng.
Sau đó hoạt động cánh.
Bay đến mái hiên, nhìn thoáng qua động tĩnh xung quanh, không quay đầu lại mà đi.
Ban đêm!
Tối nay, thành phố Duyên Hải cũng không hẳn là an tĩnh, khu dân nghèo che giấu Tà Vật, dẫn tới bùng nổ một trận đại chiến.
Tà Vật Công Kê duy chuyển mấy bước nhỏ, vô thức đi ngang qua bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.
Nó trừng mắt gà nhìn tòa kiến trúc này.
Hình như cũng không tệ lắm.
Chuồng gà không thể nào an thân, vậy chỉ có thể tìm kiếm chọn đại một chỗ ở đây, với trí tuệ của nó thì hẳn sẽ không có bất cứ vấn đề gì.
Nhưng bây giờ hình thể hơi chút có hơi lớn, rất dễ trở thành đồ ăn trong mâm người khác, vẫn nên thu nhỏ hình thể lại một chút, bộ dạng đáng yêu, cũng không có nhiều ít thịt, nhân loại ngu xuẩn nhìn hình thể nó, tuyệt đối sẽ không nỡ ăn, mà sẽ bắt về nuôi, nuôi lớn hơn nữa.
Chỉ là nuôi rồi, sợ không nhìn ra nó lúc lớn lên.
Tà Vật Công Kê cất bước đi đến trước vũng nước ven đường, cẩn thận soi, mặt nước chiếu rọi ra một hình thể hoàn mỹ, tuyệt đối không làm nhân loại có cảm giác muốn ăn chút nào.
Đúng là Tà Vật thông minh, cách này mà cũng nghĩ ra.
Nghĩ lại những Tà Vật đồng loã đó, nó chợt cảm thấy tội nghiệp cho những tên khốn đó, có thứ sinh ra đã là trời sinh có được, mà có thứ lại có nỗ lực như nào cũng không thể có được.
Ví dụ như có Tà Vật muốn trở nên đáng yêu, đây là muốn là có thể làm được sao?
Bên trong không đẹp, thấy ánh sáng chết liền.
Nó nghênh ngang đi vào cửa chính bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.
Bảo vệ Tiếu Khải đọc tiểu thuyết đến mê mẩn, cốt truyện đã phát triển đến kỳ đỉnh cao, vai chính sang một trang mới, đợi lát nữa chính là lúc một đám vai ác khiếp sợ, tuy rằng đã sớm biết cốt truyện như thế nào, nhưng vẫn thích xem.
Ngay cả một con Tà Vật Công Kê tiến vào từ cổng lớn cũng không có phát hiện ra.
Một chút hành động chức nghiệp thường ngày cũng không có.