Chương 150: Thật cao, thật lớn
Thật cao, thật lớn
Người đàn ông một mắt nhìn thấy viện trưởng Hách chỉ trỏ mình, còn có ánh mắt Lâm Phàm kia nhìn hắn có chút gì đó không đúng, hắn chỉ biết chắc chắn là gã đê tiện Hách Nhân này lại ăn nói linh tinh rồi.
Viện trưởng Hách đi tới bên người người đàn ông một mắt, nói: "Tà vật này không thể giết, cậu ta sẽ trông giữ cẩn thận."
Người đàn ông một mắt trầm mặc một chút, "Được, vậy tôi dẫn bọn họ đi thôi."
"Cái gì? Anh đang nói cái gì vậy?" Viện trưởng Hách kinh ngạc nhìn người đàn ông một mắt, "Dẫn bọn họ đi? Vừa nãy khi không nhìn thấy bọn họ, tôi xác thực có chút cam lòng, chỉ là khi nhìn thấy bọn họ rồi, bỗng nhiên không nỡ, chi bằng bỏ đi thôi."
Thật sự cho hắn là kẻ ngốc à.
Trước đó không thấy được tình huống cụ thể, như vậy không tính là gì cả.
Hiện giờ đã thấy được.
Một cước kia có thể đoán được mạnh đến thế nào.
Người đàn ông một mắt nhìn Hách Nhân, ánh mắt lộ ra vẻ ông cũng thật đủ hèn hạ đấy.
"Hay là thôi đi, vừa nói đến chia lìa, tôi thật sự không nỡ." Viện trưởng Hách lau khóe mắt khô cằn, muốn cố gắng chảy xuống hai giọt nước mắt, nhưng hốc mắt hơi khô.
Nếu lúc trước người đàn ông một mắt nhìn thấy ông ta như vậy tuyệt đối không quay đầu lại mà rời đi, giả vờ cái gì, thật sự cho là tôi không thể à.
Chỉ là một cước kia của Lâm Phàm khiến cho người đàn ông một mắt đã nhìn ra được sự bất phàm của đối phương.
Một bệnh nhân tâm thần dựa vào đâu có thể có được năng lực như vậy.
Hay là thật sự thuật châm cứu kia của ông Trương có hiệu quả?
Nếu không phải sự bị ông già Trương châm cho liệt chân, hắn đã muốn thử lại một lần nữa rồi.
Người đàn ông một mắt nói: "Có điều kiện gì ông đưa ra đi, chỉ cần không quá đáng, tôi đều có thể thỏa mãn."
"Chỉ là hiện giờ ông không thiếu tiền, không thiếu danh tiếng, không thiếu lợi ích, ông rốt cuộc thiếu..."
"Tiền." Viện trưởng Hách nói.
Người đàn ông một mắt đối diện với viện trường Hách, ánh mắt của người đàn ông một mắt này là kiểu ánh mắt ông thiếu tiền, khoảng thời gian trước không phải mới được tài trợ sao, mà ánh mắt của viện trưởng Hách cũng rất chân thành.
Chính là thiếu tiền, những cái khác không thiếu.
Tôi chỉ cần tiền, tôi chết cũng cần tiền.
"Được, thỏa mãn ông, bây giờ nói với bọn họ đi." Người đàn ông một mắt nói.
Viện trưởng Hách lấy từ trong lòng ra bản hợp đồng, mỉm cười nói: "Ký một chữ đi, không phải không tin anh, mà là chúng ta đi theo trình tự."
Người đàn ông một mắt nhận lấy hợp đồng, nhìn ông ta nói.
"Đã bao tuổi rồi, có thể đứng đắn chút hay không."
Viện trưởng Hách mỉm cười.
Anh là sếp, anh nói gì thì chính là như thế.
"Nơi này là nhà của tôi, tôi không muốn đi chỗ khác." Lâm Phàm nói.
Anh đã quen sống ở trong bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.
Sớm đã coi nơi này là nhà của mình.
Ông già Trương nói: "Cậu ta đi đâu, tôi đi đó."
Hai người đối mặt với nhau, trong ánh mắt của đối phương nhìn ra được sự kiên định của niềm tin tình bạn.
"Chúng ta có phải sẽ mãi mãi không rời xa nhau không." Ông già Trương hỏi.
Lâm Phàm cười nói: "Đúng vậy."
Viện trưởng Hách cảm động trước tình bạn như vậy, các người có thể coi bệnh viện tâm thần Thanh Sơn là nhà của mình, đã nói rõ người làm viện trưởng ông đây rất thích hợp, cuộc đời đã không uổng phí, nhưng quan trọng nhất chính là...
Các người không đi không được mà.
Ông ta tận tình khuyên bảo: "Nể mặt tôi, nghe lời được không, ông xem anh ta như vậy chính vì hi vọng hai người có thể đi tới ở lại chỗ anh ta một thời gian, hơn nữa bệnh viện tâm thần Thanh Sơn sổ vào chẳng bằng sổ ra, đã đến thời khắc nguy hiểm nhất rồi, nếu hai người đi tới chỗ anh ta, hàng tháng đều lấy được lương, có thể cống hiến cho Thanh Sơn, nếu đây đã là nhà của hai người, thì hai người có thể dễ dàng chịu được việc nhà mình không có tiền sống sao?"
Vì để lừa qua được Lâm Phàm và ông già Trương, ông ta bắt đầu giả nghèo, giả khổ, giả vờ mệt mỏi.
"Được rồi, chúng tôi đi." Lâm Phàm nói.
Viện trưởng Hách nở nụ cười sáng lạn, đối phó được rồi.
Rất nhanh.
Lâm Phàm nắm lấy sợi dây, tà vật gà trống không thể tin được, nó đã bị phát hiện, sống hay chết không đến lượt nó quyết định nữa, nhưng ít ra lúc này còn có thể sống.
Một chiếc xe ô tô màu đen đỗ trước cửa bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.
Ba người đi tới hướng chiếc xe ô tô đó.
Viện trưởng Hách vẫy cánh tay, lưỡng lự nói: "Nhớ kỹ, nơi này mới là nhà của hai người, nhớ trở về thăm nhiều đó."
Lâm Phàm và ông già Trương đứng ở cửa, cũng vẫy vẫy tay về phía bên trong.
"Chúng tôi biết rồi."
Mãi đến khi chiếc ô tô màu đen biến mất ở góc rẽ như thần long vẫy đuôi.
Viện trưởng Hách hơi hơi thở phào một hơi.
"Tôi thật sự luyến tiếc hai người đấy."
Chỉ là cúi đầu nhìn hợp đồng trong tay, tâm tình bỗng nhiên trở nên tốt hơn trong thoáng chốc.
"Cho tới bây giờ không nghĩ tới kiếm tiền lại thoải mái như vậy."
Đương nhiên, điều khiến bọn họ nghi ngờ nhất chính là, điện giật, châm kim thật sự có thể trở thành cường giả sao?
Đây là điều mà ông ta băn khoăn nhất.
Lâm Phàm từ nhỏ ở trong bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, có từng tiếp xúc với ai hay không, ông ta biết rõ hơn bất kỳ ai.
Bên trong xe.
Tà vật gà trống rất khẩn trường, bị đôi mắt kia nhìn chằm chằm khiến cả người nó đều khó chịu, ánh mắt của một vị cường giả như hàng ngàn hàng vạn mũi nhọn đâm lên người của nó.
Nó chỉ muốn tìm một nhà thật tốt, che dấu đi bản thân mình, chờ thời cơ đến mà thôi.
Mà nó hiện giờ rất muốn nói cho bạn mình biết.
Ta đã hãm sâu vào vũng bùn không thể tự thoát khỏi rồi, mọi người phải lấy đó làm bài học.
Người đàn ông một mắt tập trung nhìn tà vật gà trống. Hắn gặp được tà vật đều phải giết, ngẩng đầu nhìn Lâm Phàm, liền phát hiện đối phương mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt như vậy khiến hắn không quá thích, giống như Hách Nhân vậy, luôn thể hiện ra ý nghĩa không quá bình thường.