Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả

Chương 151: Thật cao, thật lớn (2)

Chương 151: Thật cao, thật lớn (2)
Thật cao, thật lớn (2)
"Anh còn có thể tin tưởng tôi một lần không?" Ông già Trương hỏi, tiếp theo đó lấy trong ngực ra một bảo bối lớn nói: "Đây là đồ anh tặng cho tôi, tôi vẫn luôn giữ gìn rất tốt, nếu anh tình nguyện cho tôi đâm mấy châm, tôi nhất định sẽ không khiến anh thất vọng đâu."
Người đàn ông một mắt nhìn ông già Trương.
Hàng ngàn hàng vạn từ ngữ tập trung thành một chữ, đó chính là 'Cút'.
Hắn không nói ra, mà là nhìn ra phía ngoài xe.
Lâm Phàm nói: "Ông Trương rất lợi hại, ông ấy vẫn luôn nghiên cứu tình huống của anh, đã nghĩ tới phương pháp trị liệu vô cùng tốt, có thể giúp anh mọc ra một con mắt khác, điều kiện chính là anh phải làm mù con mắt hoàn hảo kia."
Tay của tài xế lái xe có chút run rẩy.
Đầu kia rốt cuộc nghĩ như thế nào vậy.
Vậy mà tìm người từ trong bệnh viện tâm thần ra.
Phương thức trao đổi giữa bọn họ có chút khiến người khác khẩn trương, chủ yếu chính là sợ run người.
"Cảm ơn ý tốt của hai vị, tôi tạm thời không cần." Người đàn ông một mắt ôn hòa nói.
"Được thôi." Lâm Phàm nói.
"Có chút đáng tiếc." Ông già Trương nói.
Doanh trại cục đặc biệt.
Một tòa kiến trúc rất cao, thành lập ở trung tâm thành phố, thuộc cột mốc quan trọng của thành phố Diên Hải.
"Tới rồi, xuống xe đi." Người đàn ông một mắt nói.
Khi tà vật gà trống xuất hiện, bên trong doanh trại cục đặc biệt có đèn đỏ lóe lên, điều đó thể hiện có tà vật xuất hiện xung quanh, lập tức khiến rất nhiều người đều khẩn trương hẳn.
Tà vật hiện giờ có phần to gan lớn mật quá rồi đi.
Ẩn núp ở thành phố Diên Hải thì thôi đi, hiện giờ vậy mà lại xuất hiện ở phạm vi doanh trại cục đặc biệt, rõ ràng chính là coi thường bọn họ.
Một đám người dũng mãnh lao từ bên trong tòa ra ra.
"Sếp."
Bọn họ nhìn thấy người đàn ông một mắt đều cung kính chào hỏi, tiếp theo đó nhìn về phía Lâm Phàm và ông già Trương, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người của tà vật gà trống, trên cổ tà vật kia là một sợi dây thừng.
"Không có gì đâu, trở về hết đi." Người đàn ông một mắt phất phất tay.
Hắn biết những người này vì sao đều ra đây.
Tà vật đó.
Rõ là ban ngày, một con tà vật gà trống không hề che dấu xuất hiện ở nơi này, còn không bị người ta đánh chết, đối với cục đặc biệt mà nói quả thực chính là một sự sỉ nhục.
"Cao quá!" Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn tòa nhà trước mắt, khen ngợi từ tận đáy lòng.
"Lớn thật!" Ông già Trương nhìn thấy tòa nhà liền cảm thán.
Học giỏi toán lý hóa đi khắp thế giới còn không sợ, một câu thật cao, thật lớn, hình dung thế gian vạn vật này kia.
Điều này thể hiện không có văn hóa gì cả.
"Vào đi." Người đàn ông một mắt nói.
Lâm Phàm nắm dây thừng đi vào bên trong, chỉ là hai chân của tà vật gà trống như nhũn ra, ngồi co quắp dưới đất, nói cái gì cũng không muốn đi vào bên trong, trong mắt người bình thường, nơi này chỉ là một tòa nhà bình thường mà thôi, nhưng đối với tà vật gà trống mà nói, nó giống như nhìn thấy một cái vực sâu.
"Quên cho mày ăn sáng rồi, cho nên mới không có sức lực, là tao không nghĩ tới, đợi lát nữa vào bên trong tao sẽ chuẩn bị đồ ăn cho mày." Lâm Phàm ôm tà vật gà trống vào trong lòng, đi vào phía bên trong.
Tà vật gà trống: Không... Ta không muốn vào đó, van xin ngươi thả ta đi, ta biết sai rồi, đời này ta không bao giờ tìm loài người giúp ta ẩn thân nữa, ta muốn về nhà.
Âm thanh gào thét của nó là không thành tiếng.
Người đến tuổi này thân bất do kỷ, tà vật gà trống chưa từng nghĩ tới nó sẽ gặp phải chuyện như thế này.
Bước qua cánh cửa.
Tích tích!
Âm thanh cảnh báo vang lên.
Xoạt!
Nhân viên bảo vệ trở nên cảnh giác.
Người đàn ông một mắt vẫy vẫy tay, ý bảo bọn họ đừng lo lắng, một con tà vật cấp ba mà thôi, cho dù vào bên trong cũng không sao, không cần để ý.
Văn phòng.
Người đàn ông một mắt bảo bọn họ ngồi xuống, tiếp theo đó bưng hai chén nước ấm tới.
"Cảm ơn."
"Cảm ơn."
Lâm Phàm và ông già Trương tò mò nhìn ngắm xung quanh, hai tay đang bưng chén nước, âm thanh húp sụp truyền đến.
Tà vật gà trống ngồi bệt trên mặt đất, không dám cử động, đầu vẫn cúi, cơ thể run rẩy, nếu không phải bị chú ý tới, thì đến cả cứt ra gà cũng bị dọa mà xón ra rồi.
Cũng không biết vì sao.
Trong tâm nó có chút đắc ý.
Nhìn mà xem, tà vật các ngươi đã tới đại bản doanh của cường giả nhân loại chưa?
Tuy rằng ta thân là tà vật cấp ba, chỉ là hiện tại đã ở trong này, đó là nơi mà cả đời các ngươi không nhất định có thể tới được.
"Cộc cộc!"
Tiếng đập cửa.
"Vào đi."
Một em gái tóc dài dáng vẻ xinh xắn, dáng người tuyệt hảo, không phù hợp một cách khoa học với môi trường nơi này cầm theo văn kiện tiến đến.
Dáng vẻ thật đáng yêu.
Sau khi bước vào, rất hiếu kỳ nhìn Lâm Phàm và ông già Trương.
Bọn họ cũng nhìn em gái này, nở nụ cười mỉm, cứ nhìn thẳng như vậy.
Em gái thật đáng yêu nha.
Em gái rất hiếu kỳ với hai người Lâm Phàm, người có thể được sếp đích thân tiếp đãi cũng không nhiều, rất muốn biết bọn họ là cái dạng gì.
Một thiếu niên, một ông già.
Mặc quần áo giống nhau như đúc, rất đặc sắc.
Chỉ là không nhìn thấy được chữ đằng sau lưng.
Một hàng chữ 'Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn' kia chắc chắn có thể bại lộ thân phận thực sự của bọn họ.
Dần dần.
Em gái chuyển dời tầm mắt, nụ cười của bọn họ thật u ám, nhìn khiến cho cô có chút hoảng hốt, giống như thứ cô đang đối mặt không phải là người, mà là sự tồn tại nguy hiểm nào đó vậy.
Cảm giác của phụ nữ luôn rất nhạt bén.
Có những việc chưa từng tiếp xúc qua, nhưng lại có thể cảm nhận rất sâu sắc, kết quả đoán ra cơ bản khớp với sự thật.
"Feiya, hai vị này là hai... ừ.... cường giả mà cục đặc biệt chúng ta mới tuyển nhận, em sắp xếp đăng ký cho bọn họ đi."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất