Chương 152: Chuyển biến từ bệnh nhân tâm thần đến nhân viên chính thức
Chuyển biến từ bệnh nhân tâm thần đến nhân viên chính thức
Người đàn ông một mắt không biết xưng hô với bọn họ như thế nào, chỉ có thể nói là hai cường giả mới tuyển nhận, sao có thể nói đây là người bệnh mà tôi mới mang từ bệnh viện tâm thần Thanh Sơn về được.
"Rõ!" Feiya đặt hai tờ phiếu điền trước mặt hai người, mỉm cười nói: "Làm phiền điền vào phiếu này, tôi sẽ đăng ký hồ sơ cho hai người, về sau hai người chính là một thành viên của cục đặc biệt rồi?"
Lâm Phàm và ông già Trương cầm bút, cúi đầu nhìn phiếu điền.
Chữ đều nhận ra được.
Chỉ là hình như có một số chữ không biết viết.
Feiya thấy bọn họ không hề động đến bút, liền hỏi: "Có phải có vấn đề gì hay không?"
"Không có." Hai người bọn họ lắc đầu nói.
Lâm Phàm và ông già Trương liếc nhìn lẫn nhau, tiếp theo đó nhỏ giọng trao đổi.
"Tôi tên Lâm Phàm, Lâm viết như thế nào?"
"Người khác đều gọi tôi là ông già Trương, ông Trương, tôi tên là gì nhỉ? Cũng chưa từng nghe thấy người ta gọi tên của tôi."
Bọn họ gặp phải vấn đề khó, cảm thấy thật sự rất khó.
Feiya ngây người nhìn hai người bọn họ, hai vị cường giả mà sếp tìm về thật kỳ quái, điền phiếu đâu có vẻ là việc gì khó, có cần phải do dự đến bây giờ không?
Người đàn ông một mắt nói: "Đưa phiếu cho anh, anh điền cho bọn họ."
Hắn quả thật đã quên mất hai người họ là người bệnh, có lẽ bệnh có chút nghiêm trọng, đến cả tên của chính mình cũng không biết viết.
"Được ạ!"
Feiya nhìn hai người với cặp mắt có chút khác, rốt cuộc có lai lịch gì đây, lại có thể khiến cho sếp đích thân điền phiếu cho bọn họ.
Chỉ là nhìn đi nhìn lại cũng không nhìn ra được có điểm kỳ lạ nào.
Lâm Phàm ôm tà vật gà trống nói: "Có thể điền cho nó một cái được không? Nó là thú nuôi của tôi, tôi cảm thấy rất cần thiết."
Feiya trợn mắt há hốc mồm nhìn Lâm Phàm.
Người đàn ông một mắt ngây người nhìn, trầm mặc một lát sau, vẫy tay, "Thêm một tờ nữa đi."
Nếu không biết bọn họ là bệnh nhân tâm thần, hắn chắc chắn sẽ rít gào nói, biết đây là đâu không hả?
Tà vật gia nhập cục đặc biệt, nằm mơ à.
Nhưng Hách Nhân đã nói với hắn, có những việc đối với hắn mà nói cũng không có chỗ xấu, cũng không có chỗ tốt, làm gì phải đấu với người bệnh tâm thần chứ.
Hắn cảm thấy lời này rất có lý.
Feiya chung quy cảm thấy tình huống có chút kỳ lạ.
Chẳng qua sếp cũng không nói thêm điều gì, cô chỉ cần chiếu theo mà làm là được, một con gà cũng có thể gia nhập cục đặc biệt?
Như vậy hình như có chút vấn đề.
"Nó tên là gì?" Người đàn ông một mắt hỏi.
"Gà mái." Lâm Phàm nói.
"Tinh thông cái gì?"
"Đẻ trứng."
"Tuổi thì sao?"
"Một tuổi đi."
Lâm Phàm vuốt ve đầu của tà vật gà trống, thật ngoan ngoãn, hơn nữa trứng đẻ ra còn vô cùng ngon, anh đã nghĩ xong rồi, về sau sẽ để gà mái trở thành thú nuôi của anh.
Những người này đang nói gì vậy?
Ta là tà vật, sao có thể làm như muốn ta gia nhập doanh trại cường giả loài người được.
Nhỡ đâu bị đồng loại của ta biết, không phải ta trở thành phản đồ rồi sao?
Hử?
Vậy ta liền chịu đựng làm nội ứng ở trong này vậy.
Lâm Phàm nói: "Viện trưởng nói với tôi, chúng tôi ở đây là có lương nhỉ."
"Tiền lương?" Người đàn ông một mắt dừng bút lại, ngẩng đầu nhìn Lâm Phàm, nhìn một lát, suy nghĩ trong đầu có hơi nhiều, quả nhiên là ai dẫn dắt thì sẽ có suy nghĩ đó, trầm mặc một lát sau đó nói: "Có."
Rất nhanh.
Phiếu đã được điền xong.
Nhưng người đàn ông một mắt lại đóng kínvăn kiện đi, không dự định để người khác biết. Hắn dẫn hai bệnh nhân từ bênh viện tâm thần về là chuyện bí mật nhất, ngộ nhỡ bị người khác biết được, vậy thì sẽ là chuyện không đáng kiêu ngạo gì rồi.
"Em mang giấy tờ kết nạp vào đây, anh dẫn hai người họ đi dạo quanh cục." Người đàn ông một mắt nói.
Feiya nhận lấy văn kiện, rời khỏi văn phòng, khi tới cửa, cô tò mò nhìn Lâm Phàm và ông già Trương, không suy nghĩ nhiều, đóng cửa rời đi.
Người đàn ông một mắt đứng dậy nói: "Đi theo tôi."
Sau đó.
Được người đàn ông một mắt dẫn dắt, bọn họ đi vào một căn phòng, đó là nơi ở được sắp xếp cho bọn họ, cường giả khác có phòng ở của bản thân ở bên ngoài, nhưng hai người trước mắt này là bệnh nhân tâm thần, để bọn họ ở bên ngoài, ai cũng không biết được sẽ xảy ra chuyện gì.
Ngộ nhỡ xảy ra chuyện.
Tên Hách Nhân kia tuyệt đối sẽ hung tàn cắn hắn một miếng.
"Về sau đây là nơi làm việc của hai người." Người đàn ông một mắt nói.
Lâm Phàm và ông già Trương thay đổi quần áo, quần áo bệnh nhân tâm thần chung quy không quá tốt, hai người đều thay bộ quần áo giản dị, nếu không tiếp xúc, hoàn toàn không nhìn ra bọn họ là bệnh nhân tâm thần.
"Quần áo này thật đẹp."
"Đúng vậy."
Bọn họ quả thực rất thích bộ quần áo này.
Người đàn ông một mắt một lòng muốn biết tình huống của bọn họ rốt cuộc là gì, thuật châm cứu của ông già Trương khá nguy hiểm, tạm thời không tiện nghiên cứu, hơn nữa hai người họ trông qua rất bình thường, thực chất lại rất điên điên khùng khùng.
Còn về tình huống của Lâm Phàm ấy mà, có chút phức tạp.
Anh rốt cuộc tu luyện được như thế nào?
Điều này chung quy vẫn là một điều bí ẩn.
Muốn biết được đáp án rõ ràng, cần tiêu tốn chút công sức.
"Tới đây, hai thẻ chứng nhận này là của hai người."
Thẻ mà người đàn ông một mắt đưa cho bọn họ chính là thẻ thân phận cục đặc biệt, khi gặp phải phiền toái ở thành phố Diên Hải, đều có thể triệu tập nhân viên bản địa tới hỗ trợ.
Hai người bọn họ nhận lấy tấm thẻ tò mò nhìn.
"Đừng đánh mất, thứ này quý lắm đấy." Người đàn ông một mắt nói.
Lâm Phàm nói: "Bây giờ chúng tôi đang làm việc sao?"
"Đúng vậy."
Người đàn ông một mắt nói, Hách Nhân đã từng nói với hắn, chuyện hắn nói với bệnh nhân tâm thần nhất định phải lấy lý phục nhân, cần từ từ khai thông rõ ràng với bọn họ, hắn đừng quản bọn họ có hiểu được hay không, hắn giảng đạo lý với bọn họ là được rồi.
"Vậy chúng tôi cần phải làm gì sao?"