Chương 153: Thử thách của ma thần
Thử thách của ma thần
Lâm Phàm và ông già Trương rất vui vẻ, khi bọn họ ở bệnh viện tâm thần, từng có một khoảng thời gian cảm thấy bản thân cả ngày chơi bời lêu lổng, đều dựa vào sự chăm sóc của người khác, cho tới bây giờ chưa từng giúp qua ai cả.
Có người bệnh nào đó từng nói với bọn họ, với tình huống trước mắt của chúng ta không có ai muốn chúng ta làm việc, người ta nhìn thấy chúng ta đều rất sợ hãi.
Nhưng hiện tại.
Có người thuê bọn họ làm việc.
Như vậy là đã cho phép bọn họ rồi.
Nói thật, người đàn ông một mắt thật sự chưa từng nghĩ ra cụ thể bảo bọn họ làm gì, bảo hai bệnh nhân tâm thần đi tìm tà vật đi, bọn họ nhận biết được không?
Chỉ nói tới con gà này, rõ ràng là một tà vật xuất hiện bên cạnh như vậy, nói thế nào thành một con gà, còn đẻ trứng cho người ta.
Trầm tư một lát.
Người đàn ông một mắt nói: "Công việc của hai người chính là ngày ngày đều đi dạo, hiểu chưa?"
"Đã hiểu." Lâm Phàm nói.
"Tôi cũng đã hiểu." Ông già Trương nói.
Lâm Phàm nói: "Anh thật sự là một người tốt, cho tới bây giờ chưa từng có ai nguyện ý mời chúng tôi làm việc."
Ông già Trương nói: "Tôi thật sự tình nguyện châm cho anh, nguyện ý lựa chọn tin tưởng tôi không? Anh yên tâm, lần này tôi chắc chắn sẽ rất nghiêm túc, tuyệt đối sẽ không khiến anh thất vọng."
Người đàn ông một mắt cười, vỗ nhẹ bả vai của hai người.
"Tâm ý của hai người tôi nhận, nhưng sẽ không dùng hành động thực tế gì cả."
Suy nghĩ trong lòng thực sự rất đơn giản.
Tôi thật sự cảm ơn hai người.
Đã liên tiếp chỉnh tôi hai lần, còn muốn lần thứ ba, có hơi quá rồi.
Văn phòng.
Người đàn ông một mắt hút điếu thuốc, nhìn tờ phiếu trong tay, hắn không biết chiêu mộ bệnh nhân tâm thần thành thành viên rốt cuộc có phải một việc làm sai hay không, nhưng hắn thầm nghĩ hiểu được một chuyện.
"Ảnh, giao cho cậu một việc, cậu theo dõi hai người họ, ghi chép lại chuyện của hai người họ."
Vụt!
Một bóng dáng xuất hiện bên trong văn phòng.
Một người toàn thân mặc đồ đen, gương mặt bị một miếng vải đen che kín, chỉ có thể nhìn ra được làn da lộ ra, đây là một người trẻ tuổi.
"Rõ!"
"Tuyệt học truyền thừa của thế gia các người, tôi sẽ nghiêm túc cân nhắc, thành lập một viện cấp cao không phải một chuyện dễ dàng, nhưng chỉ cần có cơ hội, tôi sẽ thúc đẩy."
Người đàn ông một mắt ném lại một câu với Ảnh sắp rời đi, mở một tờ ngân phiếu trống.
Ảnh gật đầu, biến mất khỏi văn phòng.
Hắn ngược lại không phải mở một tờ ngân phiếu trống, mà là thành lập một viện cao cấp không hề dễ dàng, đồng thời hắn cũng rất có hứng thú với tuyệt học của gia tộc Ảnh, cửa được mở, có cửa sổ, nhưng biến mất một cách thần kỳ như vậy, chẳng lẽ biết xuyên qua vật thể sao?
Thật thần kỳ.
Dưới tầng tòa nhà của cục đặc biệt.
Lâm Phàm và ông già Trương sáng bừng hẳn, mặc quần áo mới, ôm con thú nuôi kỳ lạ, tâm trạng rất tốt, trên gương mặt nở nụ cười sáng lạn.
"Chúng ta có công việc."
"Phải thật cố gắng."
Tà vật gà trống ngẩng đầu, bản thân cảm giác là một tà vật đẹp trai, thành công đánh vào đến nội bộ nhân loại là hành động vĩ đại cỡ nào, nếu tà vật đồng loại khác ở đây, tuyệt đối sẽ vỗ tay hô lớn...
Lợi hại!
Chỉ là loại vui vẻ này tạm thời không cách nào chia sẻ đi được, chôn dấu sâu bên trong trái tim, chờ đợi cơ hội tới.
Lưu Ảnh và một đám đồng bọn vừa nói chuyện vừa đi tới, gần đây tâm trạng của hắn không tồi, bác sĩ nha khoa thật cố gắng, làm cho hắn một bộ hàm mới rất hoàn mỹ, dù sao có thể báo phí, đương nhiên đắt bao nhiêu thì làm loại đắt bấy nhiêu.
Đến cả bạn gái cũng nói hàm mới của hắn làm rất đẹp, đầu lưỡi cũng có lực hơn.
Khi Người đàn ông một mắt nhìn đến đơn thanh toán thì thật sự đau lòng.
Hỏi hắn, hiện giờ trồng răng thật sự đắt như vậy? Hắn chỉ có thể nói thật sự đắt như vậy, vật giá tăng cao, nhất là nguyên liệu của hàm răng kia rất hiếm... đều là mấy lời chuyên ngành mà người đàn ông một mắt không hiểu gì, muốn khiến đầu óc của người đàn ông một mắt lờ mờ, chỉ có thể ký tên.
"Ơ!"
Lưu Ảnh dừng bước chân, nhìn thấy Lâm Phàm và ông già Trương.
"Có phải chúng ta đã từng gặp nhau rồi không?"
Hắn nghi ngờ hỏi thăm.
Cảm thấy hai người trước mắt này hình như đã từng quen biết.
"Từng gặp qua rồi sao?" Lâm Phàm hỏi.
"Hình như chưa từng gặp." Ông già Trương trả lời.
Lưu Ảnh hơi nhíu mày, thật sự hình như đã gặp ở đâu rồi, chẳng qua có chút mơ hồ, hơn nữa quần áo không giống với khi hắn gặp khi đó.
"Có thể là tôi nhớ nhầm, hai người là thành viên mới tới sao?" Lưu Ảnh nói.
"Đúng vậy." Lâm Phàm nói.
"Tôi cũng vậy." Ông già Trương nói.
Lưu Ảnh cười vươn tay ra nói: "Tôi tên là Lưu Ảnh, về sau chính là đồng nghiệp, xin chào."
"Lâm Phàm."
"Ông Trương."
Hai người bọn họ cùng bắt tay với Lưu Ảnh, Lâm Phàm bắt tay trái của Lưu Ảnh, Lưu Ảnh muốn rút tay về, chỉ là Lâm Phàm không chịu buông tay, tay của ông già Trương một bên còn đang giơ ở nơi đó, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hai tay của Lưu Ảnh đã cùng bắt tay với hai người.
"Xin chào!"
Hai người buông tay ra.
Lâm Phàm và ông già Trương đi ra hướng bên ngoài.
Lưu Ảnh nhìn bóng dáng của hai người, gãi đầu, nói thật, hắn hơi có chút ngu ngơ, chung quy cảm thấy hai người này rất kỳ quái, nhưng không thể nói rõ loại kỳ quái này, chỉ là cảm thấy có điểm không đúng.
"Lưu Ảnh, anh quen biết bọn họ?"
Có người vỗ vai Lưu Ảnh, hỏi.
Lưu Ảnh lắc đầu nói: "Có thể là nhận sai người rồi."
Hắn nhìn hai bóng người đi xa, trong lòng thầm nói, không nên nha, rõ ràng đã gặp ở đâu rồi, nhưng chỉ là nghĩ không ra.