Chương 159: Ta rút một nửa, gió rút một nửa
Ta rút một nửa, gió rút một nửa
Ngay sau đó.
Lâm Phàm ôm theo bà cụ ma thần, dắt thú nuôi gà dẫn theo ông già Trương đi tới phương hướng bệnh viện.
Xung quanh khu biệt thự còn có một bệnh viện, chỉ là ở góc độ của Lâm Phàm thì đó không phải bệnh viện mà anh quen thuộc, bệnh viện mà anh quen thuộc là bệnh viện Hoa Điền, chỉ có tới nơi đó rồi mới có thể giúp được bọn họ.
Bà cụ ma thần hôn mê.
Bà ta thật sự hôn mê.
Mười hai châm trước không có vấn đề gì.
Nhưng đến khi châm thứ mười ba châm xuống, bà ta cảm thấy cơ thể xảy ra phản ứng, là phản ứng mà đến ma thần cũng không thể kháng cự được, thật sự khủng bố.
Ý thức dần dần tiêu tán.
Lâm vào trong giấc ngủ say.
Trong bóng đêm.
Ảnh nhìn thấy được tình cảnh kia.
"Tính cách thật tốt nha."
Màn đêm buông xuống.
Bệnh viện Hoa Điền.
Tâm trạng gần đây của phó viện trưởng Lí rất tốt, đã nhận được tin tức, chức vị viện trưởng thay đổi ngay trong khoảng thời gian này, đi trong hành lang bệnh viện cũng cảm thấy từng bước nở hoa.
Đi ngang qua đại sảnh tầng một.
Ông nhìn thấy thân ảnh của hai người quen thuộc.
"Làm thế nào bọn họ xuất hiện ở đây."
Khoảnh khắc Lí Lai Phúc nhìn thấy hai người kia, đại mãi lập tức ngừng hoạt động, sau đó trong khoảng thời gian ngắn tự hỏi tình huống cụ thể.
Là tốt hay là xấu?
Lâm Phàm và ông già Trương mù mịt đứng nơi đó, tiếp theo phải làm thế nào đây?
Trước kia bọn họ đều đến bệnh viện vào ban ngày, nhìn thấy rất nhiều y tá, mà hiện giờ không nhìn thấy y tá nào.
Cúi đầu nhìn bà cụ.
Khóe miệng có máu, bị hôn mệ, không khác gì trước đó, cũng không có chuyển biến xấu.
"Hai người sao đến bệnh viện rồi?"
Lí Lai Phúc chủ động ra trận, nếu không biết hai người muốn làm gì, vậy để tôi xem xem hai người định làm cái gì, bất kể nói thế nào thì Lí Lai Phúc này cũng sắp trở thành viện trưởng rồi, cho dù gặp phải bệnh nhân tâm thần cũng không sợ hãi chút nào.
Chỉ là trong lòng đã sắp mắng chết Hách Nhân rồi.
Đến cả hai người bệnh cũng không trông coi được, cái chức viện trưởng kia của ông còn có ý nghĩa gì.
Phế vật!
"Viện trưởng, bà ấy ngất rồi." Lâm Phàm nói.
Lí Lai Phúc nhìn ma thần ngụy trang thành dáng vẻ bà cụ, nâng tay lên, bình tĩnh nói: "Không cần nhiều lời, tôi hiểu được ý của hai người, hai người là người tốt, đưa người bệnh đến bệnh viện, việc cứu sống tiếp theo giao cho tôi đi."
Ông ta lấy di động ra bấm số của bác sĩ.
Còn ngây ngốc cái gì, nhanh chóng lấy xe cáng cấp cứu tới đây, cứu người đấy.
Hiện giờ ông rất có quyền uy ở bệnh viện, ai chẳng biết ông ta sắp trở thành viện trưởng, vậy thì phải phục tùng hoàn mỹ yêu cầu của ông ta thôi.
Rất nhanh.
Bác sĩ và y tá giúp đỡ kéo xe cáng cấp cứu đến. Đầu tiên khi bọn họ nhìn thấy Lâm Phàm vẫn chưa nhận ra được, khi nhìn kỹ lại lần nữa một cái mới có chút kinh ngạc.
Vãi!
Hai người bệnh của bệnh viện tâm thần Thanh Sơn vậy mà đã xông đến đây rồi.
Khủng hoảng như gặp quỷ.
Nhóm y tá đẩy xe cáng cấp cứu đưa bà cụ ma thần đi chữa trị, nơi này chỉ còn lại Lí Lai Phúc và bệnh nhân tâm thần, còn có một y tá đang bất an.
Lí Lai Phúc có chút thiếu tự tin.
Buổi tối đứng đợi ở nơi này cùng với hai bệnh nhân tâm thần, ngộ nhỡ xảy ra một số chuyện gì đó, loại tình huống mà đến một mình ông ta đây chưa chắc có thể làm được gì người bệnh tâm thần, trực tiếp gọi điện thoại cho lái xe Hoàng Quán, bảo hắn tới ở cùng, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, để Hoàng Quán giám sát cũng tốt.
"Viện trưởng, ông để bọn họ lưu ý chút, bà cụ ấy tốt lắm đấy." Lâm Phàm nói.
Lí Lai Phúc mỉm cười nói: "Yên tâm đi, vì là các vị, trình độ của các bác sĩ của bệnh viện chúng tôi rất lợi hại, không biết đã có bao nhiêu bệnh viện lớn tới đây đào người, cũng mặc kệ bọn họ đào như thế nào, chính là không đào đi được, cậu có biết nguyên nhân vì sao không?"
Lâm Phàm lắc đầu, "Không biết."
"Đó đều là vì các vị đó, có các vị ở đây, bọn họ không nỡ rời đi, có vui không?" Lí Lai Phúc dù sao cũng không phải bác sĩ tâm thần chuyên nghiệp ông ta chỉ muốn dỗ cho hai người bệnh này vui, mà không có ý gì khác.
Ngay khi bọn họ đang trao đổi, Hoàng Quán vội vàng chạy tới.
Hắn hiện giờ không phải là lái xe xe cứu thương nữa, mà là người phụ trách phía bảo vệ bệnh viện, được viện trưởng Lí để mắt tới, đề bạt hắn lên vị trí hiện tại, khiến hắn vô cùng cảm kích.
Nguyện xông pha khói lửa vì viện trưởng.
"Viện trưởng, tôi đến rồi đây."
Hoàng Quán cung kính đứng trước mặt viện trưởng Lí, thân là quan hệ cấp trên cấp dưới, không thể chỉ vì cùng vượt qua hoạn nạn liền trở thành anh em, đó là tâm tính của một đứa trẻ.
"Ừ."
Lí Lai Phúc gật gật đầu, tiếp theo đó mỉm cười nói: "Các vị ra ngoài khẳng định chưa có ai biết đâu nhỉ, chi bằng như vậy đi, tôi bảo cậu ấy đưa hai vị trở về, cũng giống như trước kia, các vị nằm trên cáng cấp cứu của xe, chúng tôi lái xe, được không?"
Ông ta thân là viện trưởng làm sao cần đối đãi với người khác như vậy, chỉ là không có cách nào cả.
Hai vị lão tổ tông trước mắt này không đắc tội nổi, quen biết đã lâu, cũng chỉ biết bọn họ khủng bố đến mức nào mà thôi.
Dựa theo số lần bọn họ đến bệnh viện, khiến cho những bác sĩ phẫu thuật không tính là tốt của bệnh viện này trở thành bác sĩ với kinh nghiệm phẫu thuật phong phú rồi.
Vậy anh nói thử xem khủng bố tới mức nào.
Lâm Phàm nói: "Chúng tôi không đi, bà cụ kia hôn mê, chúng tôi phải ở lại chăm sóc bà ấy, chúng tôi phải ở bên cạnh bà ấy ở trong phòng bệnh."
"Được, tôi quả nhiên không nhìn lầm người, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, kính già yêu trẻ, để tôi sắp xếp cho các vị. Tiểu Trương này, dẫn bọn họ tới phòng bệnh chờ đi." Lí Lai Phúc vỗ nhẹ vai Lâm Phàm, khen mạnh một câu, sau đó sắp xếp cho y tá dẫn người tới phòng bệnh.
"Viện trưởng, tôi sao..."