Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả

Chương 160: Ta rút một nửa, gió rút một nửa (2)

Chương 160: Ta rút một nửa, gió rút một nửa (2)
Ta rút một nửa, gió rút một nửa (2)
Y tá Trương chỉ vào chính mình, có chút sợ hãi, cô đến bệnh viện Hoa Điền đã được một khoảng thời gian, nghe được rất nhiều tin đồn về hai bệnh nhân của bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, tuy rằng đã gặp qua một hai lần, nhưng đây đều là từ khoảng cách xa, đây vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc gần như vậy.
Nụ cười tươi của bọn họ trông giống như rất sáng lạn, nhưng nhìn nhiều vài lần liền thiếu tự tin cúi đầu, có chút sợ hãi, giống như sát thủ biến thái trong phim ảnh vậy.
Trái tim sợ hãi đập loạn.
Lí Lai Phúc cười nói: "Đúng vậy, tôi đều đã nhìn thấy được biểu hiện của cô ở bệnh viện, chỉ có cô đi thì tôi mới có thể yên tâm được."
Y tá Trương được viện trưởng khen tới mức trong lòng nở hoa, chỉ là...
Được rồi.
Còn có thể làm thế nào bây giờ.
Chỉ có thể làm theo.
Nhìn bóng dáng bọn họ từ từ rời đi.
Lí Lai Phúc chậm rãi thở phào, kéo tay áo, nhìn chiếc đồng hồ điện tử giá trị mấy trăm, cả đầu đều là dấu chấm hỏi, đã giờ này rồi sao còn chạy đến đây.
Ông ta trực tiếp gọi điện thoại cho Hách Nhân.
"Học trưởng Hách, bên ông có phải thiếu mất hai người bệnh không?"
Ngữ khí hơi có chút khinh bỉ, nghĩ tới chuyện xảy ra khoảng thời gian trước, chuẩn bị báo thù, lần trước không phải đùa tôi rất thú vị đó sao, xem tôi đùa lại ông như thế nào.
Bíp bíp!
Lí Lai Phúc khiếp sợ nhìn di động.
Mẹ nó!
Thế này là gác máy cuộc gọi của mình rồi?
Được giúp đỡ liền thay đổi trở nên ngang tàng như vậy sao?
Không hề lưu ý chút nào hai người bệnh kia sao?
Có lẽ đối phương chạm sai phím cũng không chừng. Ông ta vừa định gọi một lần nữa, lúc này một tin nhắn được gửi đến.
- Ông không ngủ được, tôi muốn đi ngủ, khó khăn lắm mới có giấc ngủ yên ổn, đừng làm phiền tôi.
Hai mắt Lí Lai Phúc trừng lớn tròn xoe.
Dần dần bình tĩnh lại.
"Cùng tôi ra ngoài hút điếu thuốc." Lí Lai Phúc nói.
Hoàng Quán cảm thấy đây là một vinh hạnh lớn lao. Thời gian hắn làm việc ở bệnh viện luôn luôn giống như viện trưởng, viện trưởng đi làm, hắn tất nhiên phải đến trước, sau khi viện trưởng tan làm, hắn mới là người rời đi cuối cùng.
Không vì điều gì.
Chính vì để viện trưởng biết được Hoàng Quán hắn là một người đáng để tin tưởng.
Ở bên ngoài.
Khu vực hút thuốc.
Hoàng Quán được sủng mà sợ nhận lấy điếu thuốc mà viện trưởng đưa, sau đó lấy bật lửa ra, chắn gió bật lửa cho viện trưởng, rồi mới châm mồi cho điếu của mình, chậm rãi hút một cái.
"Thuốc tốt, mùi nồng hơn." Hoàng Quán hít thuốc vào phổi, vẻ mặt hưởng thụ.
Lí Lai Phúc cười vỗ nhẹ bả vai của Hoàng Quán, mỉm cười nói: "Tôi thích nhất điểm này của cậu chính là con người cậu sẽ không nói dối, thói quen như vậy dễ dàng đắc tội với người ta, nhưng tôi thích, chỉ cần có tôi ở đây một ngày, sẽ không có ai dám động tới cậu đâu."
"Cảm ơn viện trưởng, nhiều năm qua những người tôi gặp đều là hạng người vô cùng bỉ ổi, mãi cho đến khi gặp được viện trưởng, tôi mới phát hiện chỉ có người cao thượng hơn tôi mới có thể nhìn thấy điểm sáng trên người tôi, ông chính là Bá Nhạc, mà tôi chính là thiên lý mã, thiên lý mã có rất nhiều, Bá Nhạc lại chỉ có một người, trăm năm khó gặp một lần." Lời Hoàng Quán nói đều là lời từ đáy lòng.
Lí Lai Phúc cười lớn.
Tiếp sau đó yên lặng hút thuốc.
Có chút ưu sầu.
Ông ta hút một nửa, gió hút một nửa, đều rất ưu sầu.
Thành phố Diên Hải không còn an bình nữa.
Bắt đầu từ ban ngày cho đến đêm muộn đều như vậy.
Rất nhiều người dân trong thành phố lái xe suốt đêm rời khỏi thành phố Diên Hải, có người trực tiếp chạy ra ngoài đi du lịch, ngôn luận của cục mạng đặc biệt tạo thành hủy thành luận lớn, khiến lòng người hoảng sợ.
Người đàn ông một mắt vẫn lặng lẽ hút thuốc ở trong phòng làm việc như trước, hắn đang chờ đợi, đợi thành viên thông báo cho hắn đã tìm được mục tiêu phát ra sóng năng lượng.
Chỉ là cho đến bây giờ...
Nhìn thời gian.
Đã mười một giờ rồi, qua thêm một tiếng đồng hồ nữa đã là ngày hôm sau rồi.
Hắn đại khái tin tưởng thứ xuất hiện chính là ma thần, giống như đúc sự kiện mười năm trước của thành phố Thương, đã từng sau khi thành phố Thương bị hủy diệt, sẽ lại hình thành năng lượng sóng triều, thể hiện cho việc ma thần rời đi.
Chỉ là hiện giờ ma thần không có một chút phản ứng nào.
Hay là đang ngủ?
Hay là trò chơi thành công, không khiến ma thần thành công.
Đến nay sự hiểu biết của cục đặc biệt đối với ma thần rất ít, rất thiếu, căn cứ theo những gì biết được đến hiện giờ cũng chỉ là tí tẹo mà thôi.
Ma thần thuộc phe cánh nào.
Tà vật?
Nhân loại?
Hay là nói thật sự là thần linh?
Ảnh xuất hiện bên trong văn phòng, đặt văn kiện đã chỉnh lý ngày hôm nay lên bàn, sau đó biến mất không thấy bóng dáng, hoàn mỹ tới mức xuất quỷ nhập thần, không nói một câu dư thừa.
Người đàn ông một mắt lật văn kiện.
Càng xem càng thấy nhàm chán.
Đi dạo phố, ăn thịt xiên nướng, tới khu biệt thự, đưa bà cụ vào bệnh viện.
Dấu chấm hỏi màu đen??
Hắn bắt đầu nghi ngờ quyết định của bản thân rốt cuộc là chính xác hay là giả, tuy biết hai bệnh nhân tâm thần này có chút không bình thường, nhưng bọn họ chung quy vẫn là bệnh nhân tâm thần.
Vẫn phải có nguy hiểm.
Hắn nghĩ tới mấy người bạn đơn thuần đó, ngộ nhỡ cùng xuất hiện với hai người bệnh này, tình huống sợ là sẽ có chút không ổn.
Nghĩ tới điều này làm gì.
Vẫn nên ngẫm tới chuyện ma thần.
Đến cả quá trình chi tiết cả một ngày xem cũng không thấy có ý nghĩa gì, chỉ là hắn cũng không biết là ma thần trong suy nghĩ của mình chính là bà cụ kia, nhưng lại bị bọn họ chỉnh đến mức vào bệnh viện.
"Áp lực thật sự lớn mà, con người vĩ đại thường mệt mỏi như vậy."
Người đàn ông một mắt làu bàu, đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn ánh đèn đêm sáng trưng bên ngoài, nhíu mày.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất