Chương 161: Thật là một tình bạn đơn thuần trong sáng
Ngày mười tám tháng ba!
Ánh nắng khá đẹp, bầu trời trong xanh, là thời điểm rất tốt để chụp ảnh.
Bà cụ ma thần từ từ mở mắt, bà ta có chút mơ hồ, bộ não trở nên hỗn độn, rồi bỗng nhiên, bà ta bật mở to hai mắt, trần nhà xa lạ, có ánh mặt trời chiếu vào, có hơi chói mắt.
Ta đang ở đâu?
Đã xảy ra chuyện gì?
Bạn nhỏ à có phải có rất nhiều câu hỏi?
Bà ta chậm rãi chuyển dời ánh mắt, thấy được bóng dáng quen thuộc, hai người kia ngồi bên giường, trừng mắt nhìn chằm chằm bà ta.
"Các cậu..."
Bà ta vừa định nói chuyện, phát hiện hai tay lại không thể cử động, khiến bà ta kinh ngạc đến mức không thể tin được.
Hai tay của ma thần vì sao không thể cử động?
Chuyện này không thể nào.
Khi bà ta đang giãy dụa.
Lâm Phàm khẽ nói: "Bà à, bà yên tâm, là chúng cháu đưa bà tới bệnh viện, bác sĩ nói bà rất may mắn, còn phải cảm tạ ông Trương, nếu không phải ông cứu bà, thì bà rất có thể sẽ chết đấy."
Ông già Trương đắc ý ngẩng đầu, lộ ra nụ cười mỉm, "Không cần cảm ơn tôi, đây đều là điều tôi phải làm, là châm của tôi cứu bà."
"Tay của tôi..."
Bà cụ ma thần không thể tiếp nhận việc hai tay của mình không thể cử động, bà ta là ma thần, một vị chơi trò chơi với loài người, loại trò chơi hoặc thắng hoặc thua, quyết định sống chết của bọn họ.
Lâm Phàm nói: "Không sao đâu, bác sĩ nói với chúng cháu, hai tay của bà vì cứu bà mới sinh ra di chứng, không cần lo lắng, sẽ nhanh chóng khỏi thôi."
Những lời này là Lí Lai Phúc nói với anh.
Lí Lai Phúc thật sự không có cách, bác sĩ chủ nhiệm bận rộn rất lâu cũng không tìm được nguyên nhân, nhưng kết quả kiểm tra sinh mệnh đều rất bình thường, khiến bọn họ nghĩ tới tình huống của người đàn ông một mắt kia, hẳn bản thân sẽ tự thức tỉnh, cho nên không nghiên cứu thêm.
Trước câu hỏi của bệnh nhân tâm thần, nhất là trong tình huống đã nghe ông già Trương nói ông ta đã châm cứu, ông ta từ đầu tới cuối đều không phải là người sẽ tranh công.
Mà là nói với bọn họ, tất cả đều là công lao của hai vị, châm rất tuyệt, châm có tiêu chuẩn, người được hai vị châm sống lại rồi.
Ục ục ục!
Tà vật gà trống một đêm không ngủ, kinh sợ nhìn bà cụ ma thần trên giường ngủ, tới buổi sáng không kiềm chế được mà đẻ ra hai quả trứng.
Tuy rằng không tạo thành thói quen.
Nhưng dần dần sẽ, chung quy sẽ trở thành thói quen.
Lâm Phàm nhìn thấy hai quả trứng trong tay, lặng yên tiêu sái đi đến trước mặt y tá, hi vọng y tá có thể giúp đỡ luộc quả trứng, không cần quá lâu, trứng đủ chín thì đưa tới.
"Ông Trương, cho ông."
Anh đưa quả trứng cho ông già Trương, còn quả trứng còn lại chuẩn bị đưa cho bà cụ ăn, anh có thể bị đói, nhưng ông già Trương và bà cụ không thể bị đói được.
Anh từ trước tới nay đều luôn suy nghĩ cho bạn bè mình.
"Bà ăn trứng đi." Lâm Phàm đưa quả trứng đã bóc xong tới bên miệng bà cụ ma thần.
Tính cách tốt tới mức nào, thật sự đáng quý.
Các người nếu nói người này là bệnh nhân tâm thần, người đầu tiên không đồng ý chính là ta, chính vì tính cách vô tư như vậy có thể là người có bệnh sao?
"Tôi không ăn."
Bà cụ ma thần cảnh báo chính mình, đã quy định tỉnh lại là chơi trò chơi, thì phải là chơi trò chơi, có chơi có chịu, không thể tùy tiện nổi giận.
"Bà cần." Lâm Phàm nghiêm túc nói.
Anh và ông già Trương đã từng nhìn thấy trên tivi, trẻ nhỏ không thích ăn cái gì, cha mẹ phải nghiêm khắc, cho nên anh cũng trở nên nghiêm khắc hẳn.
Bà cụ ma thần nhìn chằm chằm Lâm Phàm, con người hiện giờ đều hung hăng càn quấy như vậy à, bà ta nói từng chữ từng chữ:
"Ta..."
"Ô ô!"
Lâm Phàm nhét quả trứng đã được bóc vào miệng của bà cụ ma thần, bịt miệng của bà ta, nói: "Không cần khách khí với cháu, thật ra cháu không đói chút nào, bà vừa mới bị bệnh, tuy đã được cứu rồi, nhưng vẫn rất nghiêm trọng, cần bổ sung dinh dưỡng."
"Nhanh chóng ăn đi, ăn ngon lắm."
"Đây là đồ ăn chứa nhiều protein, cháu từng nghe người ta nói trên tivi rồi."
Hai mắt của bà cụ ma thần trừng rất lớn, còn đâu ánh mắt của một cụ già nữa, rõ ràng chính là đôi mắt đẹp của một cô gái mà.
Tà vật gà trống trừng mắt gà.
Lông gà thiếu chút nữa đã dựng thẳng từng cọng lên.
Tuy nó không biết bà cụ kia là ai, nhưng cho nó cảm giác vô cùng khủng bố, chắc chắn là sự tồn tại không thể chọc tới.
Mà hiện tại.
Tên nhân loại ngu xuẩn trước mắt này trực tiếp nhét trứng gà vào miệng người ta, động tác thô tục không thể chịu được.
Ục ục ục!
Âm thanh nuốt xuống.
Lâm Phàm nhìn thấy bà cụ đã nuốt quả trứng gà, lộ ra nụ cười tươi vui mừng, chỉ khi tận mắt nhìn thấy đối phương nuốt xuống rồi, anh mới có thể an tâm, tiếp theo đó nhìn thấy ông già Trương cầm quả trứng, chưa ăn một miếng nào, cười hỏi: "Ăn đi, ông không phải rất thích ăn đó sao?"
Ông già Trương lắc đầu, phân quả trứng ra, đưa tới trước mặt Lâm Phàm, nói: "Chúng ta mỗi người một nửa."
"Ông ăn đi, cháu không đói." Lâm Phàm nói.
"Cháu không ăn, ông cũng không ăn." Ông già Trương biểu hiện ra ngoài dáng vẻ kiên định như vậy, tuy ông rất muốn ăn hết cả quả trứng, nhưng ông tình nguyện chia sẻ thứ tốt với Lâm Phàm.
Tình bạn trong sáng đến mức nào.
Khiến người xem có thể rơi lệ đầy mặt rồi.
Bà cụ ma thần nhìn hằm hằm Lâm Phàm.
Chỉ là ánh mắt phẫn nộ của bà ta trước mặt tình bạn này vẫn chưa được bất cứ ai chú ý tới, thậm chí còn không khơi dậy nổi bất cứ sự dao động nào.
Cuối cùng.
Lâm Phàm và ông già Trương cùng nuốt nửa miếng trứng gà.
Tiếp theo đó hai người nhìn nhau mỉm cười.
"Hì hì!"
"Hì hì!"
"Món ngon."
"Vô cùng ngon luôn."
Tà vật gà trống nhìn hai tên nhân loại ngu xuẩn này, các ngươi muốn trứng gà thì nói sớm, ta đẻ một lần nữa không phải được rồi sao.
Làm như ta không được ấy.