Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả

Chương 162: Tà vật cá chình lên sàn bị chém

Chương 162: Tà vật cá chình lên sàn bị chém
Phòng bệnh!
Bà cụ ma thần nằm trên chiếc giường bệnh trắng tinh, trần nhà sáng rỡ, hiện giờ chuyện đã xảy ra chung quy có chút khiến người khác mù mờ.
Ta là ai?
Ta đã gặp phải chuyện gì rồi?
Câu hỏi đơn giản, nhưng lại nói rõ bà ta không thể chấp nhận tất cả của hiện tại.
Thân là ma thần, bà ta thức tỉnh giáng xuống thành phố Diên Hải, mục đích chính là chơi trò chơi với bọn họ, thắng trò chơi thì hủy diệt thành phố Diên Hải, mà hiện giờ bà ta nằm ở bệnh viện, đây vốn là một chuyện vô cùng kỳ diệu.
Đối với ma thần mà nói chính là chuyện sỉ nhục nhất.
"Này!"
Bà cụ ma thần gọi hai nhân loại kia, vẻ mặt không hề hiền lành, hiển nhiên đã biết được che dấu với bọn họ chung quy là một chuyện khiến người ta đau đầu nhất.
"Bà cụ, bà làm sao vậy?" Lâm Phàm hỏi thăm, trong lòng có chút tò mò, bà cụ hiền lành giống như thay đổi dáng vẻ vậy, có chút xa lạ, nhưng vẫn không ảnh hưởng tới tình hữu hảo của bọn họ đối với bà cụ.
Nguyện ý tặng vòng hoa cho bọn họ, trả một trăm đồng tiền thịt xiên nướng cho bọn họ, người ta tốt đến cỡ nào chứ.
Hiện giờ nghe thấy bà cụ gọi bọn họ, bọn họ đương nhiên thật sự lắng nghe.
Có yêu cầu gì đều sẽ hoàn thành thay cho đối phương.
Bà cụ ma thần âm trầm nói: "Ta nhớ kỹ gương mặt của các ngươi, các ngươi khiến cho ta gặp phải sự sỉ nhục mà trong đời này sẽ không gặp phải, hi vọng các ngươi sẽ sống tốt, ta nhất định sẽ đến tìm các ngươi."
Khi bà ta cất lời.
Cơ thể đồng thời dần dần biến thành trong suốt, cuối cùng biến mất khỏi phòng bệnh.
Im lặng!
Vô cùng im lặng.
Lâm Phàm và ông già Trương trợn mắt há hốc mồm nhìn phòng bệnh trống rỗng, đối mặt lẫn nhau, tiếp theo đó mở cửa sổ nhìn xuống dưới tầng, không có thi thể rơi xuống.
"Biến mất rồi?" Lâm Phàm kinh ngạc nói.
"Cứ biến mất trước mặt chúng ta như vậy, thật lợi hại mà." Ông già Trương chưa bao giờ gặp trò ảo thuật như vậy, cảm thấy còn đẹp hơn so với màn trình diễn trên tivi.
Còn về lời mà bà cụ ma thần vừa mới nói, bọn họ nghe xong rất vui, quả nhiên là một bà cụ tốt, coi chúng ta là bạn, tuy đã biến mất, nhưng còn có thể trở lại tìm chúng ta nha.
Bọn họ rất thỏa mãn.
"Một bà cụ rất lợi hại, bà ấy sẽ trở lại tìm chúng ta." Lâm Phàm nói.
Ông già Trương nói: "Đi thật vội vàng, còn chưa nói thêm được mấy câu mà."
Tà vật gà trống dùng ánh mắt giống như nhìn người thiểu năng nhìn hai tên nhân loại trước mắt này.
Các ngươi còn không hiểu được đã xảy ra chuyện gì sao?
Khi bà cụ kia biến mất, ánh mắt nhìn hai ngươi giống y như ánh mắt tà vật bọn ta nhìn nhân loại vậy.
Vẫn không cảm nhận được sao?
Y tá Trương cầm theo đơn tiến vào phòng, chuẩn bị bôi thuốc cho người bệnh, lại phát hiện bà cụ bệnh nhân biến mất không thấy bóng dáng, mà hai bệnh nhân tâm thần kia trợn mắt há hốc mồm ngồi đằng kia.
Cô ta rất bất an.
Một trận gió thổi qua.
Nhìn thấy cửa sổ mở ra, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh khủng bố, ví dụ như hai bệnh nhân tâm thần với vẻ mặt dữ tợn ném bà cụ ra ngoài cửa sổ.
Cô ta lui chân bước vào trong phòng bệnh về.
Không nói một câu nào.
Đi tới phòng bệnh bên cạnh, ghé sát cửa sổ nhìn xuống dưới tầng, không nhìn thấy thi thể, vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm, trở lại phòng bệnh ban đầu, giả vờ như không có việc gì.
"Bà cụ kia đâu rồi?" Y tá Trương mỉm cười hỏi thăm.
Lâm Phàm bình tĩnh nói: "Bà ấy biến mất rồi."
Ông già Trương gật đầu nói: "Vừa mới biến mất ngay trước mặt chúng tôi, bà ấy biết biến ảo thuật đấy."
Y tá Trương đối mặt với hai người bệnh tâm thần có chút khẩn trương, mỉm cười mà không mất lễ nghi rời khỏi phòng bệnh, tiếp theo đó thông báo cho phó viện trưởng Lí trước tiên.
Người bệnh biến mất, hai người bệnh nói xằng nói xiên không thể trao đổi, như cầu cấp bách chủ lực xuất chiến, trao đổi với hai người bệnh.
"Ông Trương, chúng ta đi thôi."
Lâm Phàm đứng dậy xách theo gà mái, chuẩn bị rời khỏi bệnh viện.
Ông già Trương đi theo ở phía sau, nói: "Bà ấy khi nào thì tới tìm chúng ta?"
Lâm Phàm trầm tư một lát, nói: "Hẳn sẽ rất nhanh thôi, chúng ta mượn tiền của bà ấy còn chưa có trả đâu."
"Cũng đúng nhỉ."
Hai người một gà đi trên hành lang bệnh viện, những y tá và bác sĩ trên đường đi qua nhìn thấy bọn họ có thể tránh liền tránh, tránh không được thì chỉ có thể dùng khuôn mặt tươi cười tiếp đón.
Lâm Phàm mỉm cười đáp lại, nụ cười ấm áp khiến người khác cảm giác không rét mà run.
Đi ngang qua một căn phòng bệnh.
Bên trong phòng bệnh.
Trần Tường nằm trên giường bệnh nhìn Lí Ngang ở bên cạnh, tuy rằng gương mặt không chút thay đổi, chỉ là ánh mắt của hắn đã bán đứng hắn, ghen tị, ngập tràn sự ghen tị.
Vốn dĩ là nữ thần của hắn, lại bởi vì sau khi hắn giới thiệu cho Lí Ngang làm quen với nữ thần rồi, nữ thần trực tiếp cho hắn vào danh sách chặn.
Đây là chuyện mà hắn không thể chịu đựng được.
Bằng cấp, vẻ ngoài, khí chất, tài phú, Lí Ngang so ra còn kém hơn, vì sao nữ thần lại nguyện ý tán gẫu với hắn, mà ngược lại chặn Trần Tường, đây là sự thật mà hắn không thể chấp nhận được.
Nhìn gương mặt tươi cười của Lí Ngang nhìn di động, hắn liền tức giận muốn đơn đấu với Lí Ngang.
Càng nghĩ càng tức giận.
Thật giận mà.
Trần Tường hỏi: "Đang nói cái gì vậy?"
Lí Ngang cười nói: "Mình vừa xem vòng bạn bè của cô ấy bình luận, cô ấy nói con người tớ rất thú vị, cậu cũng xem thử lời bình luận mình gửi có phải rất thú vị không."
Trần Tường không thể để Lí Ngang biết được nữ thần đã chặn hắn, giả vờ nhìn thoáng qua, cười xấu hổ nói, "Quả thật rất thú vị."
"Mình nói với cô ấy, mình đang ở trong phòng bệnh với cậu." Lí Ngang nói.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất