Chương 163: Tà vật cá chình lên sàn bị chém (2)
Trần Tường rất muốn biết nữ thần có hay nhắc tới hắn hay không, hoặc là có nói điều gì không, liền không che dấu nói: "Vậy có nói gì không?"
Lí Ngang cúi đầu nhìn màn hình di động, khóe miệng nhếch cười tươi nói: "Không có."
Trần Tường nghĩ không ra rốt cuộc ánh mắt của con gái bây giờ rốt cuộc là gì, chặn một người vĩ đại như hắn, đó là chuyện con người làm sao?
Chỉ nói tới Lí Ngang này, trông qua giống như dây leo vậy, dựa vào cái gì đãi ngộ tốt hơn so với hắn nhiều như vậy.
Có lẽ hắn vĩnh viễn cũng không nghĩ ra được chính là Lí Ngang biết liếm nữ thần hơn so với hắn, khi liếm hoàn toàn chẳng phân biệt trường hợp, không biết liêm sỉ, chỉ cần có thể liếm khiến đối phương thoải mái, lời gì cũng đều có thể nói ra được.
Nước chảy róc rách đến khi nước chảy ầm ầm, chỉ cần không ngừng kiên trì, chung quy có thể hợp thành biển lớn.
Bỗng nhiên.
Trần Tường có loại cảm giác bất an, ngẩng đầu nhìn hướng cửa.
Gương mặt hồng hào nháy mắt biến thành tái nhợt.
Hai bóng dáng quen thuộc, gương mặt quen thuộc, không hề nhìn lầm, chính là hai bệnh nhân tâm thần mà hắn chọc tới kia.
Bọn họ tại sao lại xuất hiện ở đây.
Lâm Phàm và ông già Trương đứng ở cửa, vẫy tay với Trần Tường ở bên trong phòng bệnh, đồng thời nhỏ giọng trao đổi.
"Đừng khẩn trương, chúng ta không đi vào là được rồi, anh ta nhìn thấy chúng ta, nếu không chào hỏi với anh ta, một khi anh ta phát bệnh khẳng định sẽ bất lợi đối với chúng ta."
"Vâng, cháu biết."
Bọn họ chỉ mỉm cười như vậy, vẫy tay, chỉ là không bước vào phòng bệnh.
Lâm Phàm có thể quên người khác, nhưng sẽ không quên được Trần Tường. Hắn thật sự có bệnh đấy, hơn nữa còn rất dọa người, cầm dao găm, rõ ràng nói rất nguy hiểm, còn mạnh mẽ bảo anh đâm.
Hành vi như vậy đấy.
Ngẫm lại cảm thấy thật dọa người.
Trong đầu Trần Tường hiện lên hành vi của Lâm Phàm, bệnh nhân tâm thần đứng ở cửa mỉm cười với hắn, vẫy tay với hắn, tất cả đều rất khủng bố.
Khi sợ hãi đạt tới mức độ nhất định, thường sẽ khiến người khác sụp đổ.
"A!"
Trần Tường kinh hoảng la lên một cách quái lại, biểu tình khoa trương, giống như đã gặp phải quỷ.
Lâm Phàm lôi kéo ông già Trương nhanh chóng chạy trốn, rõ ràng thân thiện vẫy tay mỉm cười với hắn, vì sao còn phát bệnh dọa người.
Ngày mười chín tháng ba!
Sáng sớm!
Lại là một ngày tốt đẹp.
Ký túc xá cục đặc biệt.
Lâm Phàm và ông già Trương đứng đối mặt với nhau, bọn họ đều đánh quần áo của nhau.
"Áo của cháu còn chưa lật kìa."
"À... vậy ông giúp cháu đi."
"Phải chú ý nhiều chút đấy."
"Vâng, vâng, vâng."
Cuộc sống hàng ngày rất đơn giản, tà vật gà trống bắt đầu dần dần tạo thành thói quen buổi sáng mỗi ngày đẻ hai quả trứng gà, nó luôn luôn nhớ rõ bản thân là tà vật gà trống, hành vi hiện giờ chính là chịu nhục, rồi sẽ có một ngày đồng bào tà vật sẽ hiểu cho hành động của nó.
Thậm chí sẽ cảm thấy tự hào vì nó.
Lâm Phàm dắt gà mái và ông già Trương cùng rời khỏi ký túc xá. Nhiệm vụ hàng ngày của bọn họ chính là đi ra ngoài tới ngã tư đường.
Tuy không biết cụ thể phải làm gì.
Nhưng trên bản tin đưa tin, phải làm một người tốt nguyện ý giúp đỡ người khác.
Tà vật gà trống vẫn ngẩng đầu, nó khúm núm trước mặt Lâm Phàm, nhưng ở bên ngoài hiên ngang, ngẩng đầu ưỡn ngực, cho dù gặp phải cường giả loài người cũng không giả chút nào, nhìn cái gì mà nhìn, chưa nhìn thấy gà nào đẹp trai như vậy à.
Dưới tầng.
"Tôi cảm thấy hai người nhìn thật sự quen mắt, có phải đã gặp ở đâu rồi không?" Lưu Ảnh sờ cái đầu bóng loái đẹp mã, mỉm cười hỏi.
Ngày hôm qua hắn đã có hỏi qua, hai người này là hai đồng nghiệp mới tới, nhưng lại do chính sếp dẫn về, khẳng định có điểm đặc biệt, ví dụ như thực lực rất mạnh.
Nếu không cũng không thể nhận được sự tán thành của sếp đâu.
Lâm Phàm lắc đầu nói: "Chưa từng gặp."
"Có lẽ là tôi nhớ lầm rồi." Lưu Ảnh cười ha ha, tiếp theo đó nhìn tà vật gà trống, hơi nhíu mày, cảm thấy có chút kỳ lạ, "Đây là..."
Lâm Phàm nói: "Nó tên là gà mái, là thú nuôi của tôi."
Thú nuôi?
Lưu Ảnh có chút kinh ngạc, quả nhiên người đàn ông có thể được sếp nhìn trúng, thú nuôi cũng kỳ lạ như vậy.
Ngay sau đó.
Hắn phát hiện ông già kia nhìn chằm chằm mình, liền hiếu kỳ nói: "Tôi có vấn đề gì sao?"
Ông già Trương giơ tay, sờ cái đầu bóng loáng của Lưu Ảnh, trầm tư một lát nói: "Rụng tóc nguyên nhân bởi do quá nhiều androgen gây ra."
Hắn có chút mù mờ, mỗi một chữ đối phương nói hắn đều nghe hiểu, chỉ là hợp lại với nhau giống như thiên thư vậy, nghe thấy giống như những tiếng ong ong vậy.
"Có ý gì?" Lưu Ảnh hỏi.
Hắn còn trẻ đã rụng nhiều tóc, cuối cùng không có cách nào chỉ có thể làm thành cái đầu bóng loáng, tự tẩy não bản thân, đầu bóng rất tốt, đầu bóng đẹp trai, đầu bóng tiết kiệm tài nguyên cho quốc gia.
Chỉ là... giấc mộng của mỗi người trẻ tuổi chính là có một mái tóc đen bóng đầy tóc.
Mỗi lần đi tới cửa hiệu làm tóc, nhìn thấy những người đó có mái tóc dài oán giận tóc rất phiền, tâm trạng của hắn giống như nhỏ máu, các ngươi ai ai cũng có thứ mà tôi không thể có được.
Vì sao phải nói như vậy trước mặt tôi.
Không biết rất khiến người khác thương tâm hay sao?
"Có thể trị." Ông già Trương nói.
"Ông nói cái gì? Ông nói mái tóc của tôi có thể dài ra." Lưu Ảnh trừng mắt, vì hưng phấn mà thân người đều đang run rẩy.
Ông già Trương gật đầu nói: "Có thể."
Lâm Phàm nói: "Thuật châm cứu của ông Trương vô cùng lợi hại, đã cứu được rất nhiều người, nếu ông ấy chữa trị cho anh, tóc của anh khẳng định có thể dài ra được."
Lưu Ảnh cầm lấy hai tay của ông già Trương, kích động nói: "Đại sư, tôi tin ông."
Chớp mắt, đến cả cách xưng hô cũng đã thay đổi.