Chương 165: Chúng tôi thật sự khó nói
Thân ảnh mập mạp kia chính là đầu bếp. Hắn làm đầu bếp chuyên nghiệp hai mươi năm, tay nghề khéo léo, không chỉ khiến khách hàng quyến luyến quên trở lại, đến cả chính hắn cũng ăn tới mức béo mập.
Tay nghề rất tốt, không có cách nào.
"Mình không chết?"
Đầu bếp nhanh chóng đứng dậy, tay còn nắm chặt con dao, kiểm tra cơ thể, không có gì đáng ngại, có lẽ chỉ là rất béo, mỡ giúp hắn giảm thiểu đi rất nhiều thương tổn.
Mẹ nó!
Về sau ai còn bảo mình giảm béo, mình là người đầu tiên giết chết tên đó.
Chạy trốn, nhanh chóng chạy trốn, có thể sống chính là một chuyện vô cùng may mắn, con cá chình kia rõ ràng muốn hắn chết, chỉ là mày không có cơ hội này, tao béo có thể cứu mạng của tao, mà mày không thể làm gì được tao.
Hu hu!
Ngay khi hắn chuẩn bị chạy trốn, hắn nhìn thấy cô bé con đứng giữa đường.
"Chạy đi!"
Chỉ là đứa bé quá nhỏ, chỉ biết khóc, nhìn thấy tà vật xuất hiện trước mặt, lập tức bị dọa gào khóc to hơn.
Ông đây mặc kệ đấy.
Hắn chỉ nghĩ tới mạng sống của bản thân là được, với năng lực của hắn, xông lên chỉ sợ cũng sẽ bị tà vật đánh cho tơi bời, căn bản không thể giúp được gì.
Huống chi, hắn cũng rất sợ hãi.
Lúc này.
Quanh thân tà vật cá chình đầy hồ quang điện, mục tiêu chính là cô bé con đứng giữa đường kia.
Hắn cũng không dám tưởng tượng ngộ nhỡ bị đánh trúng, thì đứa bé kia có thể chết hay không.
Mẹ nó!
Đầu bếp giãy dụa rất lâu, cuối cùng vẫn không đành lòng nhìn đứa trẻ chết thảm trong tay tà vật, dũng khí chiến thắng nỗi sợ trong lòng, vọt tới hướng cô bé con đang gào khóc.
Với tốc độ hiện tại của hắn thật sự quá nhanh, nhanh đến mức khiến cho hắn không tin được tốc độ hắn chạy đến này, nếu là tốc độ khi đóng cọc có thể nhanh đến như vậy thì cũng sẽ không bị người ta nói ngoại trừ mập ra thì những thứ khác chả biết gì.
Mày đã thấp thì thôi đi.
Mày yếu cũng thôi đi.
Đến cả tốc độ còn chậm, mày còn có thể có cái gì?
Mà hiện tại hắn có thể tự hào nói rằng, tao có tốc độ.
Ba!
Hồ quang điện đánh trúng sau lưng của đầu bếp.
Cháy rồi, cháy rồi.
Sau lưng nổ tung, máu thịt lẫn lộn, đối với người mẫn cảm về mùi như hắn đã ngửi được mùi thịt cháy rồi.
Khẽ cắn môi, chịu đựng sự đau đớn.
Ôm lấy cô bé con chạy về hướng xa, đồng thời quay đầu giơ ngón giữa lên, tức giận mắng: "Mày con mẹ nó chờ đó cho tao, về sau tao chuyên giết cá chình, giết anh em của mày tuyệt tử tuyệt tôn."
Một lời nói thật tàn nhẫn, ác độc.
Chỉ là đối với tà vật cá chình mà nói, thứ đồ chơi này cũng không phải anh em của nó.
Tà vật cá chình nhìn nhân loại giống như heo kia, cánh tay vung lên, hồ quang điện bắn đi.
"Xong đời." Đầu bếp quay đầu lại liếc mắt một cái, kêu lên một tiếng xong đời, chưa chạy đi xa đã thả một câu ác độc, chung quy sẽ phải nhận một đòn đánh hiểm, ngay khi hắn tuyệt vọng chấp nhận sự đau đớn, một bóng dáng giáng từ trên trời xuống.
"Tà vật to gan, dám đánh người bị thương ở trong thành phố."
Cường giả cao viện Phật gia rốt cuộc đã tới, đánh xuống một chưởng đánh tan hồ quang điện, tiếp theo đó chắp tay sau lưng, có chút tê dại, nhìn người đầu bếp gật nhẹ đầu.
"Anh không tồi, tôi đã thấy được, nhanh chóng chạy đi đi."
Đầu bếp mập không nói hai lập nhanh chóng chạy trốn đồng thời hung tợn kêu lên: "Làm chết thứ đồ chơi này, về sau đến Hương vị tươi giảm giá cho anh ba mươi phần trăm."
Ba mươi phần trăm?
Có hơi keo kiệt, ít nhất cũng phải giảm năm mươi phần trăm chứ.
Lỗ Hán có chút đau đầu, đồng đội sao còn chưa đến, hắn khi nãy gấp quá, chạy có hơi nhanh, nhưng không nhanh đến mức tốc độ các người không theo kịp chứ.
Tôi chính là một bị thịt, có thể vác có thể gánh, nhưng nếu bảo một mình tôi làm thịt tà vật, chung quy có chút miễn cưỡng.
Nhìn về phía tà vật cá chình.
Ngoan ngoãn!
Tà vật ngoan nha, có hơi khủng bố, cảm giác bị điện giật sợ là sẽ có chút khổ sở đây.
"Tà vật, gan mày đủ lớn đấy, ban ngày mà dám ra đây gây chuyện, mày không nghĩ tới hậu quả sao?"
Lỗ Hán kéo dài thời gian, không quan tâm tà vật có phản ứng gì, đánh võ miệng trước, đợi đồng đội đến đã.
Hắn phỏng đoán thực lực của tà vật này ít nhất cấp bốn, thậm chí còn không chỉ có như vậy, phối hợp với hồ quang điện này, lực sát thương hẳn rất khủng bố, không thể xem thường.
Tà vật cá chình thật sự phẫn nộ, nếu có thể nói chuyện, chắc chắn sẽ chửi bới.
Là ta chủ động muốn gây chuyện sao?
Là nhân loại các ngươi dùng dao chém ta, các ngươi có thể chém, còn ta không thể phản kháng sao?
Lỗ Hán bước từng bước nhỏ, di chuyển trái phải, lén lút quan sát tình huống xung quanh, không có dân chúng là tốt rồi, nếu không đợi lát nữa không thoát được.
Tà vật cá chình thân cao ba thước, thuộc loại hình thon dài, trừ việc không có trước lồi sau lõm ra, cơ bản hoàn mỹ.
Tà vật không hề nhúc nhích.
Không phải không muốn di chuyển.
Mà là không tiện di chuyển.
Khi cường giả nhân loại xuất hiện, đại não của nó lập tức tỉnh táo, phải nghĩ cách chạy trốn mới được, bằng không khẳng định sẽ chết.
Nhưng vào đúng lúc này.
"Lỗ Hán, chúng tôi đến đây, làm thịt nó."
Ba cao thủ ngồi trên một chiếc xe máy không biết từ đâu ra như bay mà đến, tiếp theo đó nhanh chóng nhảy xuống, chiếc xe máy chưa tắt máy vọt vào trong một cửa hàng mặt tiền, ngay sau đó truyền tới âm thanh rầm rầm rú rú.
Bọn họ không để ý tới việc này.
Cục đặc biệt sẽ bồi thường.
Bọn họ chỉ cần chuyên tâm chiến đấu là được.
Nếu người chuyên phụ trách bồi thường của cục đặc biệt ở đây chắc chắn sẽ rít gào, các người phanh lại sẽ chết à.
Lỗ Hán nổi giận gầm lên một tiếng, áo sơ mi trên người trực tiếp nổ tung, lộ ra cơ bắp đẹp trai, phóng tới hướng tà vật cá chình.
Cái áo sơ mi này giá trị mấy ngàn.
Hàng hiệu đấy!
Rất đắt!
Tượng trưng cho người đàn ông thành công.