Chương 166: Oa! Tôi nhận ra thứ đồ chơi này là cái gì
Vốn chuẩn bị cởi ra, rồi mới chiến đấu với tà vật.
Nhưng hắn nhìn thấy trong ngõ nhỏ đằng xa có một thiếu niên đang giơ một chiếc máy ảnh phản xạ ống kính đơn thì...
Khi đó hắn chỉ biết biểu hiện kình bạo.
Chẳng cần quan tâm quá trình kết quả ra sao.
Mở đầu phải đẹp trai.
"Fuck, anh ta làm gì vậy? Cái áo kia hôm qua mới mua nhỉ, nỡ sao?" Cường giả Mao Sơn hỏi.
"Anh nhìn đằng sau." Cường giả Đạo gia chỉ chỉ phía sau nói.
"Quả nhiên đàn ông thối đều thích giả trang." Em gái Y gia nói.
Cường giả Mao Sơn và cường giả Đạo gia đều liếc mắt nhìn nhau, lãnh đạm nói: "Sai rồi, anh ta không thích giả trang, anh ta thích..."
"Không tiện nói."
"Khà khà!"
Hai người Lâm Phàm nhàm chán bước trên ngã tư đường, nhìn người đi qua đi lại xung quanh, lâm vào trầm tư, chúng ta lát nữa sẽ phải làm gì?
"Ông Trương, chúng ta đi tìm Tiểu Bảo không?" Lâm Phàm hỏi.
Ông già Trương vui vẻ nói, "Được."
Một đảo nhỏ nào đó.
Tiểu Bảo mặc quần cộc, đeo kính râm, nằm trên chiếc ghế dài phơi nắng, lắng nghe âm thanh của sóng biển, khi khát liền uống thức uống mát lạnh được bí chế, từ đằng xa một nhóm bác gái mặc bikini lúc ẩn lúc hiện trước mặt cậu, thường xuyên bắn ánh mắt quyến rũ về phía cậu.
"Một đám bác gái tầm thường."
"Tôi đây vẫn là một đứa trẻ đấy."
Tiểu Bảo rất không thích mấy bác gái này, cậu thật ra thích Tiểu Hồng trong trường, so sánh với Tiểu Hồng, nhóm bác gái này hoàn toàn không cách nào so bì được, bề ngoài mập như vậy, còn có hai cục thịt, nhìn đã thấy rất phiền rồi.
"Thật nhàm chán mà, sớm biết vậy đã dẫn theo Lâm Phàm."
Cậu chưa từng nghĩ tới nghỉ ngơi sẽ nhàm chán như vậy, nói với vệ sĩ bên người, "Buổi chiều quay về thành phố Diên Hải, tôi mệt quá."
Người khác cần nhịn ăn nhịn dùng, tích tiền rất lâu mới có thể tới đây nghỉ ngơi, mà Tiểu Bảo chỉ cần một suy nghĩ trong đầu, máy bay tư nhân đã cất cánh, đã đáp xuống đây chơi rồi.
Cuộc đời như vậy là mơ ước của biết bao nhiêu người mà có cầu cũng không có được.
Cuộc sống của kẻ có tiền chính là buồn tẻ như vậy.
...
Lúc này.
Lâm Phàm lệch đầu, nghi hoặc nhìn người dần kinh hoảng chạy từ đằng xa tới, vì sao trông đều có vẻ như rất kích động, là bọn họ gặp phải sự việc gì rồi sao?
Tà vật gà trống cảm nhận được.
Đó là khí tức của đồng loại.
Tốt rồi.
Nó cảm thấy có cơ hội thoát khỏi nhân loại ngu xuẩn trước mắt này, có lẽ sức mạnh chạy trốn thật sự mạnh mẽ, nó chủ động lôi kéo Lâm Phàm tới chỗ của tà vật đồng loại kia.
Khí tức rất mạnh.
Tà vật gà trống cảm nhận được khí tức này ít nhất đã trên cấp bốn, xem như là cường giả tà vật.
Từ giấy phút mới bắt đầu tiếp xúc cho đến nay, nó cho rằng thực lực của người này không hẳn rất mạnh, chỉ là đủ để làm thịt nó, chẳng qua gặp được đồng loại tà vật lợi hại như vậy, hi vọng tự do đang vẫy tay với nó rồi.
"Gà mái, chậm chút."
Lâm Phàm kéo dây thừng theo phía sau, dùng ánh nhìn mê mang nhìn người dân đang chạy trốn ngang qua, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh kêu to sợ hãi của bọn họ, tà vật, có tà vật.
Tà vật là thứ gì?
Anh không hiểu cho lắm.
Nếu tà vật đã từng chết trong dạ dày của Lâm Phàm biết được tất sẽ chui từ bên trong dạ dày ra, ngươi ăn bọn hta rồi, còn không biết bọn ta là thứ gì, bọn họ phải no chết bụng của ngươi.
Bước chân của tà vật gà trống nhẹ nhàng, cơ hội sống lại ở ngay trước mắt.
Không quan tâm nhân loại ngu xuẩn đang nói cái gì, nó phải tới nơi đó bằng tốc độ nhanh nhất.
Ở đằng xa.
Phanh!
"Ôi mẹ ơi!"
Hai tay của Lỗ Hán run lên, mái tóc giống như vừa bị lửa nướng cháy, đã biến thành hình dạng đinh xoắn ốc.
Hắn nghiêm túc nhìn tà vật cá chình, suy nghĩ lúc trước đều bị hắn phủ định, thực lực của con tà vật trước mắt này vượt quá sự tưởng tượng của nó, uy lực của hồ quang điện quá mạnh, hơn nữa càng chiến đấu, uy lực của hồ quang điện càng mạnh hơn, mạnh đến mức có thể khiến người ta phải sợ hãi.
Tà vật cá chình phát ra tiếng gào phẫn nộ, hồ quang điện giống như mãng xa xuất hiện, âm thanh bùm bùm truyền vào trong tai.
Lực điện quá mạnh mẽ.
Những hòn đá nhỏ rơi xuống mặt đất đã bị kéo lơ lửng trên không.
"Cẩn thận, tà vật này sắp thả đại chiêu rồi." Lỗ Hán nhắc nhở.
Ngay lúc này.
Hồ quang điện xung quanh thân tà vật cá chình nháy mắt bùng nổ, hình thành hàng rào điện bao phủ, tiếp sau đó hóa thành từng cột điện, đánh tới hướng bốn vị cường giả cao viện.
A!
A!
A!
Ba tiếng kêu thảm thiết thể hiện cho ba vị cường giả cao viện bị đánh nghiêm trọng, cảm giác đau đớn khó có thể chịu được khiến bọn họ không nhịn được mà rít gào thành tiếng.
Alpaca!
Đau quá!
Lỗ Hán nhìn thấy ba đồng nghiệp lung lay sắp ngã, không kiềm chế được nói "Mấy người rốt cuộc được không đấy, tôi chống đỡ, làm chết nó, hồ quang điện của thứ đồ chơi này có chút lợi hại."
"Được!"
"Đàn ông không thể nói bản thân không được."
"Đàn ông các người lên đi."
Tà vật cá chình tùy ý vung cánh tay, mỗi lần vung đều có hồ quang điện quét tới, quét tới khiến cửa hàng mặt đường bốc cháy, rơi xuống mặt đất tạo thành dấu đen rất sâu.
Lâm Phàm và ông già Trương theo sự dẫn dắt của gà mái chậm rãi xuất hiện trên đường Tân Dương.
Bọn họ vừa bước một chân tới, từ đằng xa còn có một bóng dáng giáng từ trên trời cao xuống, ngã nhào xuống trước mặt Lâm Phàm.
Cả người Lỗ Hán đen xì, quần áo rách tan, giống như có người cầm roi lửa trong tay mạnh mẽ lăng nhục hắn một trận vậy.
"Thật đáng hận, sao lại gặp phải thứ có điện được."
Hắn ghét nhất chính là loại tà vật đê tiện vô sỉ này, giống như trận chiến nổ ra giữa hai tuyển thủ có thực lực ngang nhau, một người trong đó bỗng nhiên xuất hiện hộp điện cao thế sau lưng, phóng ra luồng điện mạnh mẽ đánh bại đối thủ vậy.
Đê tiện!
Vô sỉ!
"Anh không sao chứ?" Lâm Phàm hỏi thăm.
"Tôi không sao, nhưng hai người mau chạy đi, tà vật ở ngay phía trước, hai người sẽ chết đấy." Lỗ Hán ho khan, vết thương trên người đã biến thành đen xì, bọn họ đã xem thường thực lực của tà vật, không chỉ là cấp bốn, chắc chắn đã tới cấp năm, hơn nữa cộng thêm bản thân tà vật mang thuộc tính hồ quang điện, khiến bọn họ gặp phải khó khăn rất lớn.
Có thể đánh gần, có thể công xa, phạm vi bao phủ còn rất rộng.