Chương 167: Oa! Tôi nhận ra thứ đồ chơi này là cái gì (2)
Hắn là cường giả cao viện Phật gia, chính là mỗi là khiên thịt đoàn chiến, nhưng bản thân thuộc tính của đối phương có điện tê liệt, mỗi lần sát chiêu đánh tới hắn đều có thể ngăn cản, điều duy nhất không thể cản được chính là hồ quang điện đáng ghét này.
Mỗi lần đụng vào tà vật cá chình, đầu tiên cả người đều sẽ run lên, hồ quang điện quét qua toàn thân, uy thế yếu đi mấy phần, sau đó bị tà vật cá chình mạnh mẽ làm một sóng.
Ngay sau đó.
Sau khi Lỗ Hán nói xong những lời này, liền hôn mê bất tỉnh.
Tà vật gà trống hưng phấn đến mức cả người run lên bần bật, cơ hội tới, rất hoàn mỹ.
Lâm Phàm nhìn tình huống xung quanh.
Đằng xa.
Ba vị cường giả cao viện kia đều nằm trong phế tích một cách không hề trang nhã.
Nhất là em gái y sĩ kia, trong mắt đều là sao, cái mông vểnh nằm trên một khối đá, một làn gió nhẹ thổi qua, quần lót họa tiết hoạt hình nháy mắt khiến không khí trở nên mới mẻ.
"Lại tới thời khắc ông cứu vớt bọn họ rồi sao? Áp lực lớn thật đấy."
Tâm địa ông già Trương thiện lương, không đành lòng nhìn người bệnh xuất hiện trước mặt mình, nếu đã xuất hiện rồi thì ông không thể không nhịn được lấy bảo bối lớn ra, tới chữa trị cho bọn họ.
Thương thế trên người tà vật cá chình không tính là nghiêm trọng, nhưng mấy vết thương bị vỡ ra, chảy ra chất lỏng màu tím, nhìn thấy có người lại đến liền chậm rãi di chuyển tới.
Lâm Phàm nói, "Ông Trương, ông xem đây là loại động vật gì, vì sao cho tới bây giờ cháu chưa từng nhìn thấy vậy."
"Ông cũng không biết, nhưng cảm thấy thật đáng yêu nha." Ông già Trương nói.
Lâm Phàm nói, "Quả thật đáng yêu, ông xem cơ thể của nó, vừa dài vừa cao, cháu liền nghĩ tới thật giống với con rắn mà trước kia chúng ta từng gặp, chỉ là cũng không giống lắm, cháu đi hỏi nó một chút, nó rốt cuộc là cái gì."
Lúc này.
Ánh mắt của tà vật cá chình nhìn tới tà vật gà trống, nhìn thấy sợi dây thừng trên cổ tà vật gà trống, lộ ra ánh mắt khinh thường.
Tà vật gà trống quát to.
"Ánh mắt của ngươi là sao, ta chịu nhục thâm nhập vào bên trong con người, ta là anh hùng trong tà vật, thu lại ánh mắt miệt thị này của ngươi đi."
Tà vật cá chình: "Dây thừng trên cổ ngươi, ngươi đã bị loài người hàng phục rồi, ngươi phản bội tà vật, ngươi là phản đồ."
Tà vật gà trống: "Ta không phải phản đồ, ta là anh hùng."
Tà vật cá chình: "Phản đồ!"
Tà vật gà trống: "Anh hùng!"
Nó rất tức giận, rõ ràng thâm nhập vào trong đám con người, lại bị đồng loạt coi thành phản đồ, nó không thể dễ dàng tha thứ cho chuyện như vậy, cái tên chết tiệt.
"Mày là loài động vật gì?" Lâm Phàm đứng trước mặt tà vật cá chình hỏi.
Tà vật cá chình cúi đầu nhìn tên nhân loại hèn mọn này, giơ tay, nháy mắt hạ xuống, hồ quang điện lóe lên, giáng một kích xuống, chắc chắn phải khiến tên loài người này chết không có chỗ chôn.
Nhưng vào đúng lúc này.
Không biết từ nơi nào một thân ảnh xuất hiện.
Ôm Lâm Phàm tránh thoát khỏi công kích của tà vật.
Xoay tròn thân người trong không trung.
Hai chân vững vàng đáp xuống mặt đất, tiếp theo đó buông Lâm Phàm ra, xoay người, hai tay sửa lại kiểu tóc, lời nói có chút tự luyến nói.
"Người anh em, đây cũng không phải thứ cậu có thể đối phó được, mở to hai mắt đứng ở chỗ này, xem tôi làm chết con tà vật này như thế nào đi."
"Nếu cậu cho rằng tôi không tồi, có thể vỗ tay trợ hứng cho tôi."
"Nếu có thể thổi sáo trợ hứng đương nhiên càng tốt."
Cố Ngạo là một cường giả tự luyến của cao viện Phật gia, vẻ ngoài cường tráng, ngày thường hay tập luyện thân thể ở phòng tập gym, nói thẳng là đàn ông không thể không có cơ thể cường tráng.
Hắn đến phòng tập gym thích nhất chính là máy đạp xe đơn, mỗi lần đều sẽ lựa chọn chiếc xe đơn xếp hàng cuối.
Nhìn giống như là không tranh giành, thật ra chỉ là muốn lựa chọn một nơi thật tốt, thuận tiện quan sát tình huống xung quanh, phòng tránh có tà vật trà trộn trong đám người, ừ, hơn nữa còn cẩn thận quan sát mấy cái mông hay lắc lư qua lại, không có ý gì khác, chỉ là nhìn xem mà thôi.
"Tà vật, mày có biết tao là không hả?"
Cố Ngạo nhìn thấy đồng nghiệp bị quất ngã, trong lòng rất phẫn nộ, tức giận rít gào.
Chỉ là muốn để cho tà vật biết hành vi của mày đã khiến cho một cường giả phẫn nộ.
Nếu có thể tự hiểu được, hiện giờ cách tốt nhất chính là quỳ xuống dập đầu nhận sai cho tao, có lẽ có thể giữ lại toàn vẹn thi thể cho mày.
"Ông Trương, tới đây vỗ tay." Lâm Phàm nói.
Ông già Trương ngồi nơi đó xem người bệnh vốn dự định thi châm ngay tại đây, nghe thấy Lâm Phàm gọi mình liền tạm thời bỏ qua ý tưởng thi châm, đi tới bên người Lâm Phàm nói.
"Vỗ tay cho ai?"
Lâm Phàm chỉ Cố Ngạo, nói, "Vỗ tay cho anh ta."
Ba ba!
Cố Ngạo nhìn như khinh thường tà vật cá chình, nhưng vẫn rất cảnh giác với đối phương, có thể diệt đội Lỗ Hán đương nhiên không đơn giản. Khi hắn tới đây vốn suy nghĩ rất đơn giản, trốn ở một góc chờ đồng nghiệp tới.
Chỉ là không nghĩ tới.
Có hai người dân thường xuất hiện ở đây, nếu hắn còn không xuất hiện, hai người này cơ bản xong đời.
Không quan tâm tình huống như thế nào.
Phương thức lên sân khấu nhất định phải đẹp trai, nhưng lại phải tỏa ra tín hiệu của sự tự tin.
Nghe thấy tiếng vỗ tay.
Hắn đã muốn nói, còn chưa tới lúc vỗ tay, có thể hoãn lại chút trước, tình huống tiếp theo như thế nào hắn không biết, nhưng chắc chắn không tốt chỗ nào cả.
"Hai người chạy trước đi." Cố Ngạo khẽ nói.
Chỉ cần người dần thường rời đi, hắn có thể nghĩ cách lui lại về đường cũ, tà vật cá chình trước mắt này cũng không đơn giản, hồ quang điện quấn quanh người khủng bố hơn so với tưởng tượng, có thể nhìn ra được từ dấu vết cửa hàng hai bên và mặt đất.
Với thực lực hiện tại của hắn tạm thời không thể chống được dòng điện như vậy.
Ba ba!
Tiếng vỗ tay vẫn không ngừng lại như trước.
Cố Ngạo mơ hồ nhìn hai người Lâm Phàm, tôi bảo các người chạy trốn, không phải bảo các người vỗ tay.
Nhưng vào đúng lúc này.
Nguy hiểm đánh tới, tà vật cá chình ra tay.