Chương 168: Oa! Tôi nhận ra thứ đồ chơi này là cái gì (3)
Một lát sau.
Âm thanh vỗ tay dần nhỏ đi.
Lâm Phàm cúi đầu nhìn Cố Ngạo cả người đã cháy đen, hỏi thăm, "Anh không sao chứ."
Cố Ngạo giãy dụa muốn dựng người dậy, chỉ là cảm giác đau đớn toàn thân khiến đầu hắn đầy mồ hôi, chỉ có thể im lặng nằm trên mặt đất, trừng mắt nhìn Lâm Phàm nói.
"Các người là ma quỷ sao."
Đã nói là các người chạy đi, các người không chạy, chạy trốn rồi không phải sẽ không có việc gì sao?
Tiếp sau đó là vẫn không chống đỡ được, hôn mê bất tỉnh.
"Tôi không phải ma quỷ."
"Ông cũng không phải."
Lâm Phàm và ông già Trương lắc đầu, ngồi xuống vuốt đầu gà mái nói, "Vì sao anh ta nói chúng ta là ma quỷ?"
Tà vật gà trống nhìn bọn họ, giống như đang nói, các người chính là hai kẻ ngu xuẩn đầu óc có bệnh.
Nó đang chờ đợi.
Sau khi đã trải qua đủ loại sự việc, tà vật gà trống không tự tiện hành động nữa, mà là chờ đợi tà vật cá chình chém giết hai tên nhân loại ngu xuẩn này, đến lúc đó, có thoát khỏi gông xiềng, còn ai dám ngăn cản nó được đây.
Anh hùng phải có được lễ hội hoan nghênh của anh hùng.
Còn về phản đồ, đó là chuyện không thể nào tồn tại.
Bọn họ không hiểu rõ đối phương vì sao phải nói như vậy, chỉ có thể chờ hắn tỉnh lại rồi hỏi hắn mà thôi.
Lâm Phàm đi đến trước mặt tà vật cá chình, nhẹ nhàng chạm lên cánh tay của nó, vui vẻ nói: "Mày thật đáng yêu, đáng yêu giống như cẩu cẩu, xà xà, bạch tuộc mà tao đã gặp trước kia vậy."
Tà vật cá chình bị sờ đến mức có chút hoảng hốt, chưa từng có nhân loại nào dám can đảm chạm đến nó như vậy, hai chữ 'đáng yêu' này cũng không hay, nó không thích bị gọi như vậy.
Nó nâng tay lên, từ từ dừng trên vai của Lâm Phàm, ánh mắt cá chình không sợ hãi, có hồ quang điện rất nhỏ lóe lên, ngay sau đó, hồ quang điện phát ra càng cuồng bạo hơn, điên cuồng phát từ cánh tay của cá chình đến bao phủ cơ thể của Lâm Phàm.
Nhân loại ngu xuẩn đi chết cho ta.
Bùm bùm!
Lâm Phàm bị hồ quang điện bao phủ, biểu tình từ vui vẻ biến thành hưng phấn, quay đầu chia sẻ với ông già Trương: "Ông Trương, nó biết phóng điện, cháu cảm thấy cảm giác mà chúng ta từng cảm nhận được khi tu hành rồi."
"Có tác dụng không?" Ông già Trương rất kinh ngạc, bọn họ đã lâu không thử cách tu luyện bằng dòng điện, bình thường đều tu luyện bằng phương pháp châm cứu, phương pháp Nửa Bước Vũ Trụ Vận Hành vẫn rất mạnh, chỉ là Lâm Phàm nói với ông, hình như cảm thấy không còn mãnh liệt giống như trước.
Bởi vậy, ông đã cố gắng học tập, cải tiến, chính là hi vọng sáng tạo ra châm pháp cường đại hơn.
"Có chút tác dụng, nhưng không đủ mãnh liệt." Lâm Phàm cảm nhận được, so ra kém hơn rất nhiều so với hộp cao áp lần trước, lợi hại hơn rất nhiều so với ổ điện, tiếp theo đó mỉm cười nói, "Có thể mãnh liệt hơn chút nữa được không? Tao đã rất lâu không tu luyện điện kích rồi, nếu mày có thể giúp tao tu luyện, tao sẽ rất cảm tạ mày đó."
Tà vật cá chình thật sự phẫn nộ, ban đầu chỉ có hồ quang điện ở cánh tay thô chớp mắt đã vọt tới chân thô, uy lực của dòng điện tăng lên tới mức rất đáng sợ.
"A!"
"Ông Trương, cháu cảm thấy trong cơ thể cháu ngập tràn sức mạnh rồi."
Tóc của Lâm Phàm đã dựng thẳng lên, dòng điện quấn quanh người, tuy rằng không thể so được với hộp cao áp, nhưng thật sự vẫn có thể được.
Ông già Trương vui vẻ vỗ tay.
Nếu có thể, ông rất muốn châm cứu cho Lâm Phàm, phối hợp với châm pháp của ông nhất định sẽ càng mạnh hơn.
Tà vật gà trống trừng mắt chó ngốc nhìn cảnh tượng trước mắt này.
Gặp quỷ rồi.
Đây vẫn là nhân loại ngu xuẩn mà nó tự nhận đó sao?
Tuy không đích thân cảm nhận qua dòng điện của tà vật cá chình mạnh bao nhiêu, nhưng nó biết nếu đụng vào một chút chắc chắn sẽ rất thảm.
Mà hiện tại tên nhân loại này không những không có việc gì, còn lớn tiếng kêu lên 'tràn ngập sức mạnh', rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đáng chết!
Lực lượng của tà vật cá chình rất mạnh, nhìn thấy dòng điện không thể tổn thương một chút nào đến nhân loại trước mắt này, trực tiếp giơ tay mạnh mẽ đánh lên đầu của Lâm Phàm, phịch một tiếng, bàn tay và đầu phút chốc va chạm, có làn khói màu trắng rung động tỏa ra.
Đủ để nói rõ sức mạnh cường đại đến cỡ nào.
Lâm Phàm lắc lắc đầu, ngẩng đầu nhìn tà vật cá chình.
Tà vật cá chình nhìn chằm chàm vào ánh mắt của nhân loại, phát hiện trong ánh mắt kia có chứa ánh sáng khiến người khác bất an.
"Ông Trương, ông có đói bụng không?" Lâm Phàm hỏi.
Ông già Trương hơi hơi ngẩng đầu, tự hỏi, tiếp sau đó chậm rãi nói, "Buổi sáng chúng ta ăn một quả trứng gà, không ăn thêm thứ gì khác, nếu cháu không nói, ông cũng sẽ không thấy đói chút nào, chỉ là sau khi cháu nói xong, ông phát hiện ông khá đói đấy."
"Chúng ta có nên ăn nó luôn không."
Ông già Trương chỉ vào tà vật cá chình, trong mắt có chút khát vọng, tiếp theo đó lại có chút nghi hoặc.
"Chỉ là nó thật sự có thể ăn được sao?"
Lâm Phàm trầm tư, nhìn thấy hình ảnh cá chình dán trên cửa sổ của Hương vị tươi, ngạc nhiên mừng rỡ nói, "Ông xem kìa, nó có thể ăn, đó là một loại cá, cháu đã thấy."
Tà vật cá chình và tà vật gà trống đối mặt với nhau.
Ánh mắt trao đổi rất thú vị.
Ý đại khái chính là: Nhân loại này bị ngu sao?
Không, đó không phải ngu xuẩn, mà là ngu thật.
Ngay khi tà vật cá chình tự hỏi bản thân vấn đề này, Lâm Phàm cầm lấy cơ thể của tà vật cá chình, kéo vào bên trong Hương vị tươi.
"Ông Trương, chúng ta đi ăn thôi."
Lâm Phàm không coi tà vật cá chình là gì cả, nhanh chóng chạy vào bên trong Hương vị tươi. Tà vật cá chình không đứng vững được thân người, giống như một sợi dây thừng mềm oặt vậy.
Cửa có hơi nhỏ.
Đầu và chân của tà vật cá chình bị kẹt ở cửa.
Lâm Phàm dùng sức mạnh mẽ kéo vào.
Tà vật cá chình bị kéo đầu đến hôn mê, phấn chấn phản kháng, lại bị Lâm Phàm nện một cái lên đầu, đầu óc mơ hồ giống như sóng dữ động trời, trở nên hỗn loạn.
Đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này âm thanh vọng tới trong đầu.
"Ngoan ngoãn, không được lộn xộn."