Chương 175: Tôi luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Ánh mắt của Lâm Phàm trong suốt, nhìn không ra bất cứ ý trêu chọc nào.
Ánh mắt như vậy khiến Lưu Ảnh rất an tâm.
"Đại sư, đến đi."
Lúc này, ông già Trương cầm lấy ngân châm, tìm kiếm vị trí cuối cùng, được, chính là mày rồi.
Phập!
Châm thứ mười ba!
Rồi bỗng nhiên!
Bịch!
Lưu Ảnh ngã chúi đầu xuống đất.
Lâm Phàm và ông già Trương nhìn lẫn nhau, gãi đầu, ánh mắt có chút mơ màng...
"Tình huống bình thường." Lâm Phàm nói.
Ông già Trương cân nhắc một lúc, gật đầu thật mạnh nói: "Đúng, tình huống bình thường, nhất định không có vấn đề."
Ông nghiễm nhiên đã quên mất số lần Lâm Phàm phải chui vào bệnh viện, đồng thời ông châm chính mình ở bệnh viện, ban đầu và hiện tại giống y như nhau.
Bên trong căn phòng kín an toàn nhất, không ai quấy rầy, cũng không có ai nhìn xuyên qua cửa sổ nhìn vào tình huống bên trong mà bị dọa cho tinh thần bất thương, cuối cùng nằm ở bệnh viện tiếp nhận trị liệu.
Chính là Lưu Ảnh khổ sở.
Trải qua quá trình được ông già Trương điều trị bằng phương pháp Nửa Bước Vũ Trụ Vận Hành, yên tâm thoải mái mà hôn mê.
Lâm Phàm và ông già Trương cùng thương lượng, quyết định cở sạch quần áo của hắn, ôm đến phòng tắm tắm rửa cho hắn, để hắn ngủ ở đây, cần tắm rửa cho hắn sạch sẽ, không có một chút mùi nào.
Hai người liếc nhau.
Trên chiếc giường mềm mại cởi sạch Lưu Ảnh, tiếp theo đó ôm đến phòng tắm.
Vòi sen phun ra nước nóng hầm hập.
Tất cả đều thuận lợi mà rất tự nhiên.
Thái độ của Lâm Phàm và ông già Trương đối với bạn bè là không còn gì để nói, đích thân phục vụ, rất ít có ai có thể nhận được đãi ngộ như vậy.
Ban đêm thật im ắng.
Tiếng côn trùng phát tình vang lên, lại là một đêm hỗn loạn.
Chỉ là...
Ký túc xá của cục đặc biệt được cách âm rất tốt, cho dù âm thanh ô tô bên ngoài vang lên không ngừng thì cũng khó xuyên được vào bên trong.
Lưu Ảnh ngủ bên cạnh ông già Trương, ông già Trương giữ chăn bằng cả hai tay, tâm tình rất tốt, việc thi châm ban đêm xem như khá thuận lợi, tuy đối phương ngất xỉu, nhưng Lâm Phàm còn thật sự nói với ông, đây là tình huống bình thường, không cần để ý.
Lúc này.
Tiếng chuông di động vang lên.
Cuộc gọi của bạn gái Lưu Ảnh gọi tới.
Cuộc gọi kết nối.
- Bạn gái: Khi nào thì anh trở về, cũng không nhìn xem đã mấy giờ rồi, người ta chờ đợi rất khó chịu, em đã chuẩn bị xong rất nhiều đồ chơi rồi.
- Lâm Phàm: anh ấy rất mệt, đã ngủ rồi, cô yên tâm, chúng tôi đã tắm qua cho anh ấy, hiện giờ anh ấy ngủ bên cạnh ông già Trương, chờ anh ấy tỉnh lại, chúng tôi sẽ nói với anh ấy.
Thành phố Diên Hải, trong một tiểu khu nào đó.
Bạn gái của Lưu Ảnh gọi điện tới, nhìn những món đồ chơi đặt đầy trên giường, nở nụ cười tươi tắn, đồng hồ trên tường đã điểm mười một giờ đêm, còn không trở về thì cô sẽ thực sự tức giận đấy.
Chỉ là lúc này nghe giọng nói của người đàn ông kia trong điện thoại, nụ cười của cô dần cứng lại, đàn ông nghe điện thoại là chuyện rất bình thường, chỉ cần không phải phụ nữ là được.
Nhưng trong nội dung trò chuyện lại nắm bắt được mấy điểm chính.
Mệt mỏi!
Tắm rửa?
Ngủ bên người?
Cô gái thích xem hủ văn nháy mắt bổ não ra mấy hình ảnh, tình cảnh đó...
Tút tút...
Điện thoại ngắt quãng.
Cô bấm gọi lại, chỉ nghe thấy âm báo: số điện thoại này tạm thời không liên lạc được, vui lòng...
"Lưu Ảnh, a..."
Chiếc di động trượt từ trong tay cô xuống lên chiếc giường, hai tay nắm lấy tóc, giận dữ hét lên như nổi điên.
Đây là phẫn nộ, biểu hiện của cảm xúc không khống chế được.
Ký túc xá cục đặc biệt.
"Mất điện rồi?"
Lâm Phàm gãi đầu, màn hình di động bỗng nhiên đen đi, bấm vài cái cũng không có phản ứng, tiếp theo đó đặt di động lên thành giường, đắp cái chăn, chính tay tắt đèn, tiếp vào trong mộng đẹp.
Anh cũng không biết những lời nói ban nãy rốt cuộc tạo thành hậu quả nghiêm trọng tới mức nào.
Một đôi người yêu vốn dĩ thể xác và tâm linh ăn ý, đã bất tri bất giác đến bờ vực vỡ tan.
Có lẽ đây chỉ là một câu nói tùy ý, nhưng lại dẫn tới một loạt phản ứng dây chuyền.
Ngày hai mươi tháng ba!
Một ngày rất bình thường.
Những tia nắng tinh nghịch lặng yên xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong căn phòng.
Hàng lông mi của Lưu Ảnh hơi run rẩy, hắn đang ở ranh giới tỉnh dậy, mí mắt nhấp nháy, tầm mắt có chút mơ hồ, tiếp theo đó ngày càng rõ ràng hơn, ấn tượng đầu tiên trước mắt chính là trần nhà có chút xa lạ, cũng không phải tổ ấm tình yêu của hắn và bạn gái.
Hắn quay đầu, nhìn thấy một gương mặt, không tự chủ được mà run rẩy, rõ ràng đã bị kinh hãi rồi.
"Anh tỉnh rồi?" Ông già Trương híp mắt, mỉm cười hỏi.
Lưu Ảnh trấn an trái tim đang nhảy loạn, "Đại sư, tôi đây bị làm sao vậy?"
Ông già Trương nói: "Tối hôm qua sau khi anh nhận trị liệu liền ngủ mất."
Lưu Ảnh nhớ tới chuyện của ngày hôm qua, nói thật, hắn thật sự có chút không nhớ được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngay sau đó, hắn cảm thấy xúc giác trên cơ thể và chăn có vẻ không đúng, khi vừa xốc chăn lên, trần như nhộng, gặp quỷ rồi, quần áo đâu.
"Đây là quần áo của anh." Lâm Phàm đưa quần áo qua.
Quần áo được gấp xếp chỉnh tề, đây là việc bọn họ vẫn hay làm khi còn ở bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, chỉ là sắp xếp lại đồ đạc cho gọn, không được trông quá hỗn loạn, nếu không thì sẽ không xong đâu.