Chương 176: Tôi luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. (2)
Lưu Ảnh nhìn Lâm Phàm và ông già Trương, đã quên chuyện mái tóc, bối rối mặc quần áo.
Nói thật.
Hắn nhìn thấy biểu tình của hai người, mỉm cười có vẻ không có ý tốt, sau khi mặc quần áo xong mới hơi cảm thấy có chút an toàn.
Lưu Ảnh đứng ở đó, vuốt đầu, "Đại sư, đầu của tôi hình như vẫn trụi lủi, không có phản ứng gì, thế này có phải đã xảy ra vấn đề gì rồi không?"
Lâm Phàm và ông già Trương liếc nhau, mở miệng nói: "Anh ngồi xuống trước đi, chúng tôi xem xem."
Lưu Ảnh ngồi xuống, hiển nhiên có chút thất vọng, tối ngày hôm qua hắn đã ôm hi vọng rất lớn, nhưng hiện giờ khi tỉnh lại, hắn cũng không cảm thấy được có gì kỳ quái.
Bọn họ cúi đầu cẩn thận nhìn cái đầu bóng lưỡng của Lưu Ảnh.
"Ơ!"
Lâm Phàm kinh ngạc hô lên: "Mọc ra rồi!"
"Ở đâu?"
Lưu Ảnh kích động vuốt đầu, vẫn trụi lủi, không có chút cảm giác gai góc nào.
Ông già Trương xoa mắt, ý tức rất rõ ràng, sao ông không nhìn thấy được nhỉ.
"Đừng nhúc nhích."
Lâm Phàm nói một tiếng, khiến ông già Trương và Lưu Ảnh kinh hãi cũng không dám cử động.
Nhìn thấy hai ngón tay của anh nắm lấy một cọng tóc đen lẻ loi trên đầu Lưu Ảnh, tiếp theo đó nhẹ nhàng dùng sức, đinh, thành công nhổ cọng tóc đen duy nhất này xuống.
"Xem đi, sợi tóc đen dài bằng một ngón út."
"Ông già Trương, ông thật sự thành công, anh ấy thật sự đã mọc ra một cọng tóc."
Lâm Phàm vỗ bả vai ông già Trương, "Cháu biết ông sẽ thành công mà."
Vẻ mặt ông già Trương đỏ bừng, hiển nhiên rất kích động, ông đã cho rằng bản thân sẽ thất bại, không nghĩ tới thật sự thành công, nước mắt không ngừng trào ra từ hốc mắt, thật sự rất vui.
"Đây là tóc của tôi?"
Lưu Ảnh nhìn thấy cọng tóc màu đen kia, tuy nó rất ngắn, lại rót cho nó sức mạnh vô hạn, thật sự mọc rồi, đại sư thật sự có cách, thật là một người tài ba, ông ấy không lừa hắn, hắn tin tưởng ông ấy là không có sai.
Tôi muốn trở thành thanh niên đẹp trai với mái tóc đen nhánh đầy sức sống.
Chỉ là...
"Đại sư, vì sao chỉ có một cọng?"
Hắn hỏi ra câu hỏi nghi hoặc trong lòng.
Hắn hi vọng đầu của mình dày tóc đen, mà không phải chỉ có một sợi.
Ông già Trương đang đắm chìm trong vui sướng vì đã thành công, sao có tâm tình trả lời câu hỏi của Lưu Ảnh, vẫn luôn trầm luân trong thế giới của mình.
Lâm Phàm giải thích: "Đây là khởi đầu tốt đấy, chưa từng có đâu, như vậy đã vượt qua được một bước lớn, tôi nghĩ về sau sẽ càng tốt hơn."
Lời nói rất có lý.
Lưu Ảnh cảm thấy không có lời sai nào.
"Vậy tôi về sau mỗi tối đều đến đây sao?"
"Có thể."
"Vậy có thể sẽ quấy rầy đến hai vị hay không?"
"Không đâu."
Lâm Phàm luôn luôn nói chậm nhẹ nhàng, mỉm cười trả lời câu hỏi của đối phương.
"Đại sư, Lâm Phàm, vậy tôi trước hết không quấy rầy hai vị nữa."
Lưu Ảnh chào tạm biệt, đặc biệt cẩn thận nắm lấy sợi tóc đen kia, đó là hi vọng, đó chính là vật chứng cho thấy tóc hắn có thể mọc ra, cần phải bảo quản thật cẩn thận.
Nếu đưa sợi tóc này cho bạn gái xem, cô nhất định cũng sẽ rất vui vẻ đi.
"Cần ăn trứng gà rồi mới đi không?" Lâm Phàm hỏi.
Tuy gà mái chỉ có thể đẻ hai quả trứng, nhưng khách khí cần có vẫn nên có.
"Cảm ơn, không cần đâu."
Lưu Ảnh làm sao còn có lòng thanh thản ăn trứng.
Hắn đã khẩn cấp đến mức muốn trở về báo lại tin tức tốt này rồi.
Âm thanh đóng cửa!
Lâm Phàm nhìn gà mái, tà vật gà trống đã sớm tỉnh lại, không dám nói lời nào, không dám làm loạn, ánh mắt va chạm với ánh mắt của nhân loại, thuần thục cục cục mấy tiếng, hai quả trứng gà rơi xuống đất.
Cạch cạch!
Tà vật gà trống di chuyển móng gà, cất bước tới nơi khác, im lặng mà lại rất nghe lời, giống như đang nói ta có phải rất ngoan, hai quả trứng đã đẻ ra nhưng ý nguyện rồi.
"Rất ngoan."
Lâm Phàm vuốt ve cái đầu gà của gà mái mà khen ngợi.
Tà vật gà trống có chút đắc ý, nhưng nó không quên đi sứ mệnh của bản thân, ta là nội ứng, ta không hàng phục nhân loại ngu xuẩn, ta nhẫn nhục trải qua rồi sẽ trở thành một màn không thể xóa nhòa trong cuộc đời truyền kỳ của ta.
...
Một tiểu khu nào đó.
Lưu Ảnh cầm chìa khóa mở cửa, cửa vừa được mở ra, có một thứ gì đó mà đen tuyền ném mạnh tới, nhìn kỹ, vậy mà là chậu xương rồng Echinopsis tubiflora.
"Anh còn dám trở về, cút cho tôi."
Hắn có chút mù mờ.
"Em yêu à, ai chọc cho em tức giận thế này."
"Anh... anh là cái tên đàn ông dơ bẩn, đừng chạm vào tôi, cách xa tôi chút, tôi tưởng tượng đến hình ảnh kia, tôi liền thấy ghê tởm."
...
Không ai hiểu được tâm tình lúc này của Lưu Ảnh gay go cỡ nào, thật mê mang, thật chết lặng, hoặc là nói vẻ mặt đã chết lặng rồi.
Động tĩnh rất lớn.
Tầng dưới cảm thấy phòng ốc như sắp sụp rồi, qua rất lâu sau mới từ từ tạm ngừng lại.
Chủ phòng tầng dưới là một cụ già.
Hắn đang nằm trên xích đu, lắc lư cây quạt, lầm bầm làu bàu: "Thật sự là người trẻ tuổi tinh lực dư thừa, tải giỏi giống như mình khi còn trẻ vậy, haiz, đáng tiếc, trẻ tuổi không biết tiết chế, già rồi..."
Nhìn chiếc quần bằng phẳng.
Ông cụ rơi xuống giọt nước mắt hối hận.
Vùi đầu khổ can, hậu quả cuối cùng bị mai phục.
Buổi tối.
Lưu Ảnh đúng hẹn tới, nghĩ tới chuyện xảy ra ban ngày, hắn liền bật cười.
Nói rất nhiều với bạn gái, chỉ là nói thế nào cũng không thông được, chỉ có tức giận, căn bản không để cho hắn có cơ hội giải thích, cuối cùng không có cách nào...
Chỉ có thể phát sinh một hồi đại chiến, tiêu hao bớt đi thể lực của cô, khiến cho cô phải mệt mỏi nằm trong lòng hắn, ngón tay vẽ vài vòng trong ngực hắn, sau đó từ từ giải thích.
Đứng trước cửa.
Nhẹ nhàng gõ cửa.
Cánh cửa được mở ra, vẫn giống như bước vào thiên đường như trước, hắn còn hưng phấn hơn so với ngày hôm qua, nói với Lâm Phàm những lời giống hôm qua, có thể mọc ra thêm một sợi tóc, chính là khởi đầu tốt.
Nhưng hắn hình như đã quên, thật ra hắn chỉ hói đỉnh đầu mà thôi, vốn dĩ vẫn có tóc...
Chỉ là điều này cũng không quan trọng.
Hắn nguyện ý tin tưởng đại sư.