Chương 184: Ta vậy mà lại có đồng loại lộ liễu như vậy (2)
Ngày hai mươi hai tháng ba!
Có loại cảm giác gấp gáp.
Đó là sự chờ mong đối với ngày mùng một tháng tư, ngày càng tới gần.
Lâm Phàm không có cảm giác như vậy, thậm chí đã quên đi mất ngày mùng một tháng tư có chuyện gì, hoặc là căn bản không để ý đến, anh chỉ là cho rằng đang ở trong một giấc mộng ngắn ngủi mà thôi.
"Lâm Phàm, đại sư, đêm nay tôi có thể tôi không đến được."
Lưu Ảnh đứng ở cửa, mỉm cười, tiếp theo đó vuốt ve sợi tóc đen mềm mại kia, tuy chỉ có một sợi, nhưng tất cả đều hướng tới sự phát triển tốt đẹp.
"Vì sao?" Lâm Phàm hỏi.
"Là chỗ chúng tôi có vấn đề gì sao?"
Ông già Trương cũng như vậy, ông thích cảm giác được châm cho người khác, trước kia từng chỉ có Lâm Phàm tin tưởng ông, mà người khác thì luôn luôn có lòng nghi ngờ ông.
Lưu Ảnh cười nói: "Nơi này rất tốt, chủ yếu vì đã ba ngày liên tục tôi không trở về, bạn gái tôi sẽ giận."
Ông già Trương cân nhắc một chút rồi nói: "Vậy anh có thể bảo bạn gái anh đến chỗ chúng tôi ở."
"Đúng vậy, giường của chúng tôi rất lớn, đủ ngủ." Lâm Phàm nói.
Lưu Ảnh chớp mắt, luôn cảm thấy bọn họ đang muốn làm màu gì đó.
"Không cần đâu, ngày kia tôi sẽ quay lại."
Hắn cảm thấy hai người này thật hài hước, nói tới chủ đề làm màu cũng có thể nghiêm trang đến như vậy.
Lâm Phàm và ông già Trương liếc nhìn nhau, bất đắc dĩ nói: "Vậy được rồi."
Lưu Ảnh chào tạm biệt hai người, đi trong cục cũng cảm thấy chân có chút lỗ mãng, không phải vì sự mệt mỏi tối ngày hôm qua, mà là vì sự đắc ý của hiện tại, tóc rốt cuộc đã mọc ra một sợi, tương trưng cho điều tốt đẹp.
Ngẫu nhiên gặp được đồng nghiệp đều sẽ đi tới trước mặt đồng nghiệp, giả vờ hỏi, anh có phát hiện tôi ngày hôm nay và trước đó có gì khác không?
Đồng nghiệp nhìn trái nhìn phái, nhìn trên nhìn dưới, cuối cùng phun ra một từ: "Đẹp trai!"
Đạo lý đối nhân xử thế chỉ đơn giản như vậy.
Không phải anh khen tôi, thì chính là tôi khen anh, anh vui vẻ, tôi cũng vui vẻ, dù sao đã từng là người từng giúp đỡ nhau lúc đói nghèo, anh em trên chiến trường, anh em đồng hao giúp đỡ lẫn nhau.
Sao có thể nói xấu người ta được.
Cùng ngày.
Cục đặc biệt đã truyền ra, trên đầu Lưu Ảnh mọc một sợi tóc, nếu ai gặp được Lưu Ảnh, khi anh ta hỏi có gì không giống, xin hãy trả lời:
Tóc của anh thật đen.
Tuyên truyền cho Lưu Ảnh.
Lâm Phàm và ông già Trương đi vào trong tầm mắt của mọi người.
Ngày hôm qua, khi người đàn ông một mắt dẫn bọn họ cùng đi tới phòng kiểm tra, đã khiến cho rất nhiều người chú ý tới, người có thể khiến sếp đích thân dẫn tới, khẳng định rất bất phàm, chỉ là kết quả có hơi tạm được, không nhìn thấy được một màn kinh người.
Còn về một màn kinh diễm kia chỉ có người nhân viên kia nhìn thấy, cuối cùng vì chuyện này đã xảy ra một tình huống bắn phân.
Rất nhiều người đều muốn biết lai lịch của Lâm Phàm và ông già Trương.
Đi tới bộ phận nhân sự hỏi Feiya, vẻ mặt của Feiya mù mờ, mấy người hỏi tôi, tôi đi hỏi ai?
Ngã tư đường!
Lâm Phàm và ông già Trương đi dạo, bên ngoài rất náo nhiệt, nhưng vẫn bọn họ cảm thấy có loại cảm giác hoàn toàn xa lạ.
Đứng ở lối đi, nhìn đèn đỏ, chờ đèn xanh.
Người qua đường cũng đang chờ đèn đỏ, chỉ vào tà vật gà trống, châu đầu ghé tai, nhỏ giọng trao đổi.
Coi gà là thú nuôi, rất ít nhìn thấy.
Hiện giờ chính mắt nhìn thấy khẳng định cảm thấy rất hiếu kỳ, có người qua đường lấy di động ra chụp ảnh, đăng lên nhóm bạn bè, dẫn tới một làn sóng like mạnh mẽ.
Lúc này.
Một bà cụ chạy xe điện, nhìn thấy đèn đỏ muốn thử vượt đường, chờ đợi rất phiền toái, suy nghĩ của bà ta rất đơn giản, tôi trắng trợn lái xe qua, lái xe nhìn thấy tôi còn không phải bị dọa mà nhường tôi đi qua sao.
Lái xe điện đi tới.
Lâm Phàm nắm lấy tay của bà ta, chỉ lên đèn, "Đèn đỏ không thể đi, chờ đèn xanh."
Bà cụ ném ánh mắt liếc nhìn Lâm Phàm, đẩy tay của anh ra, quay đầu lại nói: "Xen vào việc của người khác."
Tôi lái xe điện của tôi.
Tôi tự do tự tại bay lượn.
Có giỏi thì đâm tôi đi.
Phanh!
"A!"
Nhóm người qua đường bị kinh hãi trước màn trước mắt, tiếp theo đó có người kinh ngạc kêu lên.
"Tai nạn xe rồi."
Bọn họ chạy tới vây xem trước tiên.
Có người lấy di động ra, chụp ảnh lại, gửi lên nhóm chat.
- Đèn đỏ đường Hướng Dương xảy ra tai nạn xe, sống chết không rõ, thật đáng sợ!
Lâm Phàm: "Thật sự đã xảy ra chuyện rồi."
Ông già Trương: "Những người này không xem bản tin sao? Quy tắc giao thông cũng không hiểu, luôn cảm thấy giống như nơi này có vấn đề, chúng ta đi xem thử không?"
Lâm Phàm lắc đầu, lạnh nhạt nói: "Không cần, trên bản tin đã nói tới, hiện trường giao thông phải tránh vây xem, phòng ngừa gây ra thêm tai nạn giao thông nữa."
"Đèn xanh, chúng ta đi thôi."
Anh cũng nghĩ tới gọi xe cứu thương giúp cho bà cụ kia, nhưng anh không có di động, chỉ có thể từ bỏ suy nghĩ này.
Chẳng qua hiện trường có nhiều người như vậy.
Nhất định sẽ có người tình nguyện giúp đỡ bà ta.
Tà vật gà trống đều đã nghe thấy toàn bộ cuộc nói chuyện của bọn họ.
Trừng mắt gà khiếp sợ nhìn bọn họ.
Nó hiện giờ có loại cảm giác.
Hai nhân loại ngu xuẩn trước mắt này tuyệt đối không bình thường.
Bỗng nhiên.
Tà vật gà trống ngẩng cái cổ gà, chỉ vừa lúc nãy nó bắt được khí tức của đồng loại.
Khí tức kia truyền tới một tín hiệu đặc biệt.
"Ta thật muốn ăn con người mà."
Ừ!
Vậy mà lại có tà vật đồng bào muốn trắng trợn ăn thịt người như thế này.
Có lẽ rất mạnh đây.
Tà vật gà trống có suy nghĩ cẩn thận.
Thử nhìn hai nhân loại ngu xuẩn.
Nó cảm thấy thoát thân được đều xem lần này rồi.