Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả

Chương 185: Tôi thề với trời, tôi tuyệt đối không tham lam

Chương 185: Tôi thề với trời, tôi tuyệt đối không tham lam
Trại nuôi lợn Tam Hà!
Ụt ịt!
Tiếng heo kêu rất thấp, giống như cụ già thời kì gần đất xa trời lúc cuối đời, phát ra âm thanh không cam lòng, hy vọng thu hút được sự chú ý của người khác.
Có sáu mươi phần trăm lượng thịt heo dùng trong thức ăn của người dân ở Thành phố Diên Hải là được cung cấp bởi nơi này.
Sản lượng cung ứng rất lớn.
Ông chủ thuộc loại tài năng vô song, ngồi trên chuồng heo, mười ngón tay đeo nhẫn vàng, tay trái ôm em gái, tay phải bưng ly rượu, dùng một chân là có thể lái được Ferrari.
Bên trong chuồng heo đánh số 001, hơi kỳ quái.
Heo ở đây không kêu gào éc éc giống như những con heo trong chuồng khác mà nằm im thin thít, ngay cả chiếc đuôi cũng cuộn lại như rùa rụt cổ, không dám động đậy dù chỉ một chút.
Là tại vì ăn no quá nên không tiêu hóa được hay sao?
Rõ ràng không phải như vậy.
Mà là ở trong chuồng heo, có một vị heo không giống với đám đông, nhưng nhìn chung khá giống một con heo đang nhắm mắt nghỉ ngơi, hô hấp phập phồng, hệt như con người đang ngủ vậy.
Ánh mắt của heo từ trước đến nay luôn khát khao tự do, có một ngày ăn, còn có một cuộc sống an bình, chỉ là cuộc sống an yên ấy giờ đây lại bị phá vỡ hoàn toàn.
Bởi vì…nó.
Không sai, chính là con heo có dáng vẻ khỏe mạnh, bộ lông sáng bóng hơn hẳn những con heo khác này.
Những con heo tầm thường hễ ngửi được mùi của nó thì sẽ lập tức run lẩy bẩy, ngay cả quyền lợi giao phối bình thường cũng mất sạch.
“Ăn cơm này.”
Một nhân viên trại heo xách thùng cơm đi đến, đổ cám vào trong máng.
Đàn heo không dám động đậy.
Chúng nó thích ăn, không thể chống lại được bất cứ sức hấp dẫn nào từ đồ ăn ngon, thức ăn ở trước mặt này là món ngon nhất mà chúng nó từng được nếm qua trong đời, nhưng mà vị heo kia không cử động, bọn chúng cũng không dám.
Nhân viên chăn nuôi tò mò cười, tự mình lẩm bẩm mà rời đi.
“Kỳ lạ thật.”
Lúc này.
Con yêu quái heo ngửi thấy mùi, nó chậm rãi mở to mắt, thân là yêu quái như nó cũng có lý tưởng của riêng mình, mục tiêu của nó là xưng vua xưng tướng.
Lạnh nhạt đưa mắt nhìn những con heo xung quanh.
Vô cùng hài lòng.
Chúng nó đều hiểu được hễ có thứ gì tốt mà vua của chúng còn chưa được hưởng, chúng sẽ im lặng chờ đợi, không dám làm ra bất cứ hành vi nào vượt ranh giới.
Trong lúc ngủ say khi nãy, nó đã mơ thấy một giấc mộng.
Loài người trở thành thức ăn cho nó.
Mùi vị rất ngon.
Chỉ là khi tỉnh lại, nó biết đấy chỉ là mơ, cũng không có thật, bởi vì nó muốn mượn chuồng heo để che giấu bản thân, nhằm tránh khỏi sự đuổi giết của sức mạnh loài người.
Nó là một con yêu quái có rất nhiều ý tưởng.
Đầu óc của heo cũng không hề ngốc.
Nó đã suy nghĩ rất lâu.
Tại sao lại muốn phái chúng ta đến nơi này, còn muốn chúng ta tạm thời trốn ở trong thế giới loài người, nếu như thật sự muốn chiếm cứ thế giới loài người, tùy tiện tấn công còn tốt hơn nhiều so với thế này nữa.
Nghĩ đến vấn đề này.
Con yêu quái heo cúi đầu ăn cám, mùi vị cũng được, chỉ là nó không thích thực vật như này, vì để che giấu thân phận của mình, không bị loài người phát hiện ra, nó chỉ đành làm vậy.
Ăn rồi lại ăn.
Yêu quái heo ngẩng đầu, phát hiện có một con gà đang đứng trên lan can chuồng lợn.
Ngửi ngửi.
Đó là mùi của đồng loại.
(Yêu quái gà trống: Hình như hoàn cảnh của mày trong này không tốt lắm, mùi hơi hôi đấy, nhưng mà tao nghĩ chắc đây là chiến lược của mày nhỉ, dùng mùi này che đậy mùi vị gốc của bản thân, có thể tăng khả năng trốn tránh sự đuổi bắt của loài người một cách hoàn hảo.)
(Yêu quái vua heo: Liên quan quái gì đến mày!)
Cách thức trao đổi giữa hai con yêu quái vẫn luôn đơn giản như thế, tiếng kêu nghe không hiểu, nhưng lại có thể nói lên kinh nghiệm của đôi bên.
Tâm trạng của yêu quái gà trống rất tệ, tên đồng loại trước mắt này kiêu ngạo quá đáng.
Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, kẻ mạnh đều như thế, chỉ có kẻ yếu mới phải khép nép.
(Yêu quái gà trống: tao ngửi được hơi thở mà mày phát ra, mày muốn ăn thịt người.)
(Yêu quái vua heo: Liên quan quái gì đến mày!)
Trên trán con yêu quái gà trống hiện ra biểu tượng tức giận như hình hoa cúc, tao cư xử thiện lành với mày, mày cứ phải làm nhục tao như thế này à?
Thôi bỏ đi.
Kẻ mạnh thường có tính cách riêng, có thể thông cảm cho mày.
(Yêu quái gà trống: Mày mạnh lắm hả?)
(Yêu quái vua heo: Liên quan quái gì đến mày!)
Vẫn là câu trả lời như trước, nếu không phải yêu quái gà trống biết cách chịu đựng sự sỉ nhục, nó chắc chắn sẽ nổi điên lên mà mổ mù mắt đối phương.
Cho mày biết sự lợi hại của yêu quái gà trống tao.
Lúc này.
Lâm Phàm và ông Trương đang đứng trước chuồng heo, tò mò nhìn.
“Tại sao nó lại muốn dẫn chúng ta đến đây nhỉ?” Lâm Phàm hỏi.
Ông Trương đáp: “Chắc là nó thích chỗ này.”
Bọn họ nhìn xung quanh, mùi khá là hăng, nhưng mà tiếng heo kêu rất thú vị, lúc trước ở trong bệnh viện tâm thần suốt, rất ít khi được ra ngoài, mà hiện tại, một cánh cửa lớn đầy bí ẩn lại rộng mở đón chờ bọn họ.
(Yêu quái gà trống: Tao cảm nhận được mày muốn ăn thịt người, tao đem hai tên này đến cho mày, nếu như mày là kẻ yếu, thì đừng lộn xộn, còn nếu mày là kẻ mạnh, vậy thì ăn sạch bọn chúng đi, ở cái nơi này, chả có ai phát hiện ra đâu.)
Nó vẫn tự tẩy não bản thân.
Mình là gián điệp, mình là anh hùng.
Nhưng tình huống hiện tại không rõ ràng, rất nguy hiểm, nó cần phải hành động, giả sử như giết được hai kẻ loài người ngu xuẩn này, từ đó thoát khỏi tay bọn chúng, tiếp tục lẩn trốn.
Cẩn thận ngẫm nghĩ.
Đây là chuyện vô cùng cần thiết.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất