Chương 197: Lời tự bạch của yêu quái gà trống (3)
Thay người.
Đối mặt với ông Trương, Tiểu Bảo liền không hạ thủ lưu tình, hoàn toàn tung chiêu ra đánh cho ông Trương phải kêu to, cần điều khiến thiếu chút nữa bị ông ta bẻ gãy.
Nếu như trước đây ông chủ chắc chắn sẽ gào thét là con mẹ nó mấy người chơi trò chơi hay chơi máy móc của tôi đấy, làm hỏng thì bồi thường đi.
Nhưng hiện tại……
Hãy chà đạp máy móc của tôi đi.
“Là ở đâu vậy?” Tiểu Bảo thao tác bằng một tay, đây là tiêu diệt tân binh thôi, không vui gì cả.
Lâm Phàm ngồi ở phía sau màn hình của hai người: “Bộ phận đặc biệt, mọi người đều gọi là như vậy, mọi người ở đó cũng không tệ, đối xử với chúng tôi cũng rất tốt.”
Tiền Tiểu Bảo biết bộ phận đặc biệt, cậu ta vốn là con của người giàu nhất nên cũng hiểu biết không ít, đầy mong chờ nói: “Tôi có thể đi với mọi người chứ?”
“Có thể, chẳng qua cậu còn phải đi học, không có thời gian đi với chúng tôi thôi.” Lâm Phàm nói.
Tiểu Bảo còn nhỏ, vẫn nên chăm chỉ học tập, không cần phải suy nghĩ quá nhiều thứ, nếu như không học sẽ không có bằng cấp cao, về sau sẽ không tìm được công việc tốt.
Thân là bạn của cậu ta, cần phải giám sát việc học của Tiểu Bảo.
Anh nhớ tới trong giấc mơ trước đó, những người nỗ lực học tập đều học tới mệt mỏi mà nằm lăn ra đất, đó chính là tinh thần đáng giá để mọi người phải học tập.
Tiểu Bảo nói: “Tôi có thể đi khi được nghỉ.”
“Vậy thì được.” Lâm Phàm nói.
KO!
Ông Trương thua thảm hại tới mức còn không động tới được góc áo của đối phương, cả ba nhân vật đều GG.
“Lâm Phàm, tôi thua rồi, tôi đánh không lại cậu ta.” Ông Trương chỉ có thể tìm Lâm Phàm khóc lóc kể lể, sau đó nhìn về phía Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, cậu thật lợi hại, tôi đánh không lại cậu.”
Tiểu Bảo đắc ý cười, cái kỹ thuật của tay mơ như ông sao có thể là đối thủ của tôi.
Lâm Phàm an ủi ông Trương, “Xem tôi báo thù cho ông đây.”
Tiền Tiểu Bảo là con nhà giàu, tuy rằng còn nhỏ tuổi nhưng cảnh giới của cậu ta người thường không thể sánh lại được, cái loại cảnh giới coi tiền như rác thì trong những người ở đây chỉ có ba người có thể làm được.
Tiểu Bảo!
Lâm Phàm!
Ông Trương!
Ba người họ thật cách biệt quá nhiều so với kẻ khác.
Trò chơi lại tiếp tục.
Tiểu Bảo biết rõ đạo lý kẻ thức thời trang tuấn kiệt, chỉ dám di chuyển trái phải, không dám giơ chân đấm tay, càng đừng nói tới việc xuất chiêu.
Chơi, chơi.
Tiểu Bảo nói nơi này không vui, dưới ánh mắt không cam lòng của ông chủ liền rời khỏi phòng chơi.
Ban đêm.
Sắc trời dần dần tối đen.
Lâm Phàm và ông Trương đưa Tiểu Bảo về nhà, Tiểu Bảo rất ghét những tên vệ sĩ đi theo cậu ta nên đã nhân cơ hội đuổi những vệ sĩ đó đi.
“Tiểu Bảo, ngủ ngon.”
“Tiểu Bảo, ngủ ngon.”
Bọn họ vẫy tay chào Tiểu Bảo, Tiểu Bảo muốn để cho tài xế lái xe đưa họ về, nhưng bọn họ thích cảnh trời đêm, không khí trong lành, cảm giác khi bước từng bước đi về thật tuyệt.
Yêu quái gà trống muốn phỉ nhổ.
Đầu óc của mấy người có vấn đề à.
Có xe không ngồi, vậy mà lại muốn chạy về, có tật xấu lúc nửa đêm à.
Đáng tiếc……
Nó chỉ là một con gà, chỉ là một con gà làm nội ứng, không có quyền lên tiếng.
Công viên.
“Cút ngay, một đám đàn ông thối chỉ biết chiếm chỗ của bà đây, chỗ của bà đây dễ chiếm như vậy sao?”
Một người phụ nữ trẻ trung và khỏe khoắn mang quần áo bó sát đang loạng choạng đi tới.
Công viên vào ban ngày là một thế giới tràn đầy những phong cảnh tốt đẹp, nhưng khi đêm xuống thì thật khủng khiếp, trong đêm tối ẩn giấu những điều kinh khủng.
Không có người biết.
Cũng không có người để ý.
Nhưng lúc đi ngang qua nhất định sẽ rất đáng sợ, sẽ có vài tên đàn ông vạm vỡ thô tục xông ra, đôi mắt xanh kia mới là điều kinh hoàng nhất.
Người phụ nữ trẻ say tới không biết trời đất gì bấm tay tính toán, nếu như đoán không sai thì đêm nay chỉ sợ cô sẽ bị xâm phạm trái phép.
Xào xạc!
Trong bụi cây cách đó không xa phát ra tiếng động.
“Ai, đi ra cho bà đây, lén lén lút lút, muốn làm gì bà đây, đừng nói là tôi không biết anh muốn làm gì tôi.”
Tuy rằng cô gái trẻ đang say, nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ vô cùng kinh khủng, có thể cảm giác được những thay đổi rất nhỏ xung quanh.
Đây là thiên phú.
Đàn ông không thể học được.
“Meo!”
Yêu quái mèo đi ra từ trong bụi cỏ, bước đi của con mèo, trông thật sự đáng thương, kịch bản này luôn được yêu quái sử dụng, chính là sử dụng sự đáng thương và đáng yêu để khơi dậy lòng tốt của con người.
Nó đã lang thang trong công viên lâu rồi.
Hấp dẫn rất nhiều người, nhưng phần lớn chỉ sờ nó hai cái rồi rời đi.
Ý nghĩa rất rõ.
Không có thời gian nuôi mèo.
Yêu quái mèo rất khó chịu với những người này, đám con người ngu xuẩn quả thực chính là súc sinh, còn không phải bởi vì do tôi chột một con mắt nên mới ghét bỏ tôi xấu sao.
Cái gì mà không có thời gian nuôi mèo, toàn bộ đều là lấy cớ.
Tôi tận mắt trông thấy các người ôm rồi mang đi một con mèo con trắng như tuyết.
“Mau lại đây mèo con, để tao xem mày nào.” Người phụ nữ trẻ ngồi xổm xuống vẫy tay.
Yêu quái mèo chậm rãi đi tới, nhẹ nhàng liếm bàn tay của cô gái, cô gái giơ con mèo lên, mượn ánh trăng, cô nhìn thấy trong con mèo này có gì đó khiến cô rất chán ghét.
Yêu quái mèo vẫn chưa phát hiện cái con người đang say trước mặt mình này có ác ý, cả người liền buông lỏng.
Cái loại làm nũng đáng yêu này, cho dù bị mù một mắt nhưng nó cũng là loài mèo đẹp trai nhất.
“Meo!”
Lạch cạch!
Đúng lúc đó, người phụ nữ trẻ túm lấy “cái đó” của con mèo, hung tợn nói: “Con mèo đực hôi hám, chắc chắn đã hại rất nhiều con mèo cái rồi, để tao cắt bỏ nó cho mày.”
Một cảm giác chua xót nổi lên trong lòng.