Chương 203: Anh làm cho tôi thật không còn mặt mũi gì nữa (3)
Bệnh nhân tâm thần rất tốt.
Họ lễ phép.
Biết sẻ chia.
Chưa bao giờ lấy đồ của người khác, nếu như cần, thì cũng chủ động hỏi người ta, nếu người ta không đồng ý cũng không được tự tiện lấy.
Tên lái xe không muốn phí thêm lời nữa, hắn liền tăng tốc nhưng phía trước là vô vàn nguy hiểm, rất nhiều phương tiện giao thông phía trước đã dừng lại, xảy ra va chạm rồi. Một tài xế vừa lái xe vừa nghe nhạc thì đột nhiên một chiếc xe máy cắt ngang đường khiến anh ta hoảng hốt nên đã nhấn ga tông thẳng vào xe ô tô đằng trước.
“Không cắt đuôi được rồi.”
“Tốc độ của hắn quá nhanh, thế quái nào, làm sao hắn có thể chạy nhanh đến vậy chứ.”
Tên ngồi sau mặt đối mặt với Lâm Phàm, núp dưới lớp mũ bảo hiểm là bộ mặt đang rất đỗi sợ sệt, không gì che giấu được.
“Giết nó đi.” Tên lái xe nói.
Tên ngồi sau liền rút ra một khẩu súng, dí vào đầu Lâm Phàm, động tác vô cùng thuần thục, bàn tay cũng không một chút run rẩy, giống như là đã rất quen và làm nhiều lần rồi.
Đoàng!
Lửa từ họng súng bắn ra, rất nhanh và mạnh, không gian nhỏ hẹp như biến dạng.
Viên đạn chạm vào trán Lâm Phàm như chạm vào một tấm sắt rồi lập tức bật ra, đầu của anh không hề bị nổ tung, không hề có máu bắn ra, anh không hề bị thương.
Lâm Phàm sờ lên trán, “Anh dám đánh người à.”
Làm sao có thể như vậy ?
Tên đó nhìn khẩu súng, không ngờ nó lại vô tác dụng, thậm chí còn không làm trầy nổi một tí da nào.
Lâm Phàm cảm thấy không vui, anh liền tóm lấy tên ngồi sau.
Còn tên lái xe vẫn miệt mài trên chặng đua tốc độ. Ây, nhưng hắn cảm thấy như nhẹ hơn, nhưng điều này không quan trọng, có thể trời đang giúp anh ta, gió thổi mạnh hơn, và tốc độ nhanh hơn là nhờ có gió.
“Con của người ta mà, sao các anh lại bắt cóc chứ.” Lâm Phàm vỗ nhẹ lên vai hắn nói, tên ngồi sau bị lôi xuống đất, đứng ngẩn ngơ và cởi mũ bảo hiểm xuống, “Anh chàng trẻ tuổi này, quầng mắt có hơi thâm một chút, nhưng anh vẫn có thể tìm một việc khác để làm mà.”
Tên thanh niên bị Lâm Phàm tóm xuống, hắn nhìn anh ta, sau đó lại quay đi, nhưng lại không biết rằng mình đã bị đồng đội kéo xuống.
Mẹ kiếp!
Hắn không phát hiện ra là đằng sau thiếu mất người rồi sao?
Lái xe nhanh như vậy, có phải điên rồi không.
“Tôi tha lỗi cho anh, hãy làm người tốt đi.” Lâm Phàm vỗ vai anh ta, sau đó quay người bước đi.
Lúc này trong mắt tên thanh niên như có những con bọ nhỏ, hắn muốn nhấc tay, nhưng lại không đủ dũng cảm, hắn nhìn bé gái nhỏ bị bắt đi, anh ta biết mình tuyệt đối không thể làm như vậy, nếu không thì hậu quả hắn phải đối mặt khi không hoàn thành nhiệm vụ là rất nghiêm trọng.
Áp lực đối với hắn càng ngày càng lớn, nhưng hắn cố gắng chịu đựng thêm lần nữa.
Mang theo mũ bảo hiểm, hắn trà trộn vào đám đông, biến mất không dấu vết.
Rốt cục, lý trí bao giờ cũng chiến thắng ý muốn xấu xa trong lòng.
Cho dù là ai đi chăng nữa.
Sống là điều gì đó rất xa xỉ.
“Anh hai ơi, sao anh có thể chạy nhanh như thế.” Cô gái nhỏ trạc tuổi Tiểu Bảo, trông thông minh, lanh lợi, dung mạo thanh tú như búp bê, đôi mắt to tròn, đen nhánh, tò mò hỏi.
Lâm Phàm đáp: “Không nhanh đâu, bình thường anh đều chạy như thế, em cũng có thể chạy nhanh như anh mà.”
“Thật không ạ?”
“Thật.”
Bé gái rất nhớ mẹ, nói đúng ra, em sẽ khóc và đòi mẹ, nhưng em nói chuyện với Lâm Phàm rất vui và đối diện với nụ cười của Lâm Phàm, em không chút sợ hãi, nụ cười Lâm Phàm như một tia nắng chói chang ở bên cạnh bé gái trong đêm tối vậy.
Lâm Phàm được các bạn nhỏ rất yêu mến.
Nụ cười của anh rất ấm áp, không một bạn nhỏ nào mà không yêu quý anh, nhưng đối với người lớn, họ lại không quen với nụ cười này, thậm chí họ còn cảm thấy nụ cười này có thể làm mê hoặc người khác.
“Tại sao họ lại muốn bắt cóc em ?” Lâm Phàm hỏi.
“ Em không biết.” Bé gái lắc đầu trả lời.
Lâm Phàm nghĩ một lát rồi nói: “Có lẽ do em dễ thương quá, anh cũng thích những gì dễ thương, nhưng không thể vì thế mà cướp từ tay người khác được.”
Ở nơi xa.
Ông Trương đang đếm lũ kiến bò trên mặt đất, ông ta không hề bước đi đâu, cũng không dám nói chuyện với ai, ông ta cảm thấy bọn họ rất đáng sợ. Khi nhìn thấy Lâm Phàm quay về, ông ta liền kéo con gà mái về phía anh ta.
“Cuối cùng cậu cũng về rồi.”
Nhìn Lâm Phàm trở về, ông ta thở phào nhẹ nhõm, chỗ dựa của ông ta đã xuất hiện nên ông ta không còn sợ gì nữa.
“Giới thiệu với em, đây là bạn tốt nhất của anh, ông Trương.” Lâm Phàm giới thiệu với bé gái.
Đứa bé ngoan ngoãn: “Cháu chào cụ ạ.”
Ông Trương lắc đầu nói: “Ta còn rất trẻ, gọi ông Trương được rồi.”
Cuộc nói chuyện kỳ lạ.
Người mẹ nhìn thấy con gái liền chạy tới ôm lấy con và nói: “Con gái bé bỏng ơi, mẹ sợ muốn chết đi được.”
Cô gái nhỏ rất hiểu chuyện liền an ủi mẹ: “Mẹ đừng lo lắng, có anh hai này cứu con rồi, anh ấy đã chạy rất nhanh và đuổi kịp được bọn người xấu đó.”
Người phụ nữ cảm kích nói: “Cảm ơn anh, cảm ơn anh, tôi nhất định sẽ báo đáp ơn này cho anh.”
“Không cần báo đáp đâu, chúng tôi rất vui khi giúp được mọi người, hơn nữa cướp đồ người khác là hành động xấu xa, chúng tôi sẽ ngăn chặn điều đó, đó là việc chúng tôi nên làm.”
“ Ông Trương, chúng ta đi thôi.”
Lâm Phàm nghĩ rằng mình còn nhiều việc cần làm và phải tiếp tục cố gắng, vì thế anh ta giơ tay tạm biệt người phụ nữ trẻ và bước đi.
Người phụ nữ gọi Lâm Phàm lại, cô muốn cảm ơn anh ta, cũng muốn an ủi dỗ dành cô con gái nhỏ nhưng cô không thể làm tốt được cả hai việc cùng một lúc.
Bí bo! Bí bo! Bí bo!
Có tiếng xe cảnh sát.
Cuối cùng thì cảnh sát đã đến.