Chương 282: Tiểu Bảo bây giờ rất tức giận, cũng rất khó chịu (2)
Nhưng rất nhanh, Tiểu Bảo thấy đại sư Vĩnh Tín đứng một bên, đột nhiên có cám giác như bị người khác cướp đi bảo bối, vẻ mặt trở nên mất mát, nói:
“Hóa ra là anh có bạn mới rồi, thế nên mới không đến tìm tôi chơi nữa, đúng không? Tôi đến Thanh Sơn tìm anh. Anh không có ở đó. Tôi đến chỗ anh làm việc, cũng không thấy anh. Bây giờ anh và ông Trương dẫn người khác đến đây chơi, cũng không báo cho tôi một tiếng. Tôi rất tức giận. Tôi không muốn nói chuyện với anh nữa.”
Tiểu Bảo xoay đầu đi, ngang ngạnh bĩu môi, kích động đến muốn phát khóc.
Người bạn nhỏ chính là thẳng thừng như vậy.
Không vui chính là không vui.
Hệt như thể là bạn thân nhất phản bội mình vậy.
"Không có! Trước đó, tôi và ông Trương đi tìm cậu. Cậu không có ở nhà." Lâm Phàm cảm giác Tiểu Bảo hình như có chút không vui, mặc dù không biết là nguyên nhân gì, nhưng anh cùng ông Trương thích chơi chung cùng Tiểu Bảo.
"Hừ! Tôi không tin anh! Vậy tại sao hôm nay anh không tới tìm tôi đi chơi?"
Tiểu Bảo là đứa bé bướng bỉnh, có rất ít bạn. Về cơ bản, cậu ta là kiểu cậu ấm nhà giàu cao ngạo không có bạn. Người được cậu ta coi là bạn tốt cũng chỉ có Lâm Phàm và ông Trương.
Mà bây giờ, cậu ta lại thấy bạn thân nhất chơi chung cùng người khác.
Cậu ta liền rất không vui.
Lâm Phàm gãi đầu, kéo Tiểu Bảo nói: "Tiểu Bảo, chúng ta chơi trò chơi đi."
Hình ảnh hiển thị trên máy chơi game là ông Trương đang bị Lâm Phàm bắt.
"Không chơi." Tiểu Bảo hừ một tiếng, lại xoay mặt đi, rất yếu ớt. Ý tứ quá rõ ràng. Cậu ta bây giờ đang rất tức giận. Nếu như anh dỗ tôi, tôi sẽ tha thứ cho anh. Nhưng anh nhất định phải bảo đảm, sau này đi ra ngoài chơi thì phải kêu tôi, nếu không tôi sẽ còn nổi giận nữa.
Đại sư Vĩnh Tín mỉm cười nói: "Tôi chơi với cậu."
Hai hàng lông mày của Tiểu Bảo chau thành một hàng, trừng mắt nhìn đại sư Vĩnh Tín một cái, để cặp sách xuống, lập tức ngồi lên ghế nói: "Mau bắt đầu đi! Tôi sẽ cho ông biết sự lợi hại của tôi đây!"
Cậu ta liếc mắt nhìn đại sư Vĩnh Tín một cái, giống như là nói: ông đừng hòng cướp bạn tốt của tôi.
Bọn vệ sĩ mặt không cảm giác đứng ở nơi đó.
Bọn họ ngược lại không ngờ cậu chủ Tiểu Bảo sẽ coi trọng kia hai người bạn kia như vậy. Tiểu Bảo trước đây cũng từng kết bạn, nhưng thường kế thúc bằng một trận gây gổ. Hơn nữa, cho tới bây giờ cũng chưa từng chủ động đi làm hòa với đối phương.
Bây giờ đây cũng là lần đầu tiên.
Ông chủ tiệm game đã sớm chuẩn bị xong manga phát cho bọn vệ sĩ. Đều là manga đang rất nổi, chắc chắn có thể hấp dẫn được bọn họ.
Sau đó.
Ông chủ tiệm game thấy một đám học sinh tiểu học tới. Ông ta vội vội vàng vàng chạy ra ngoài cản. Bên trong có khách quý, đã bao trọn. Hơn nữa đám học sinh tiểu học này gây sự xong, dường như giống như ông ta tưởng tượng, là tới nhận sai. \
Một đứa bé mập mạp, mũi còn đang chảy nước mũi, kiêu ngạo ngẩng đầu, nói: “Ông chủ, nay tôi, tới, nếu như ông đồng ý đưa cho tôi năm thẻ chơi game thì tôi sẽ tha thứ cho ông, còn để cho các bạn tôi đến chơi trong tiệm game của ông nữa.”
Vào lúc này, ông chủ tiệm game nào còn thời gian để ý đến đám học sinh tiểu học này nữa, vội vàng phẩy tay nói: “Mau về nhà làm bài tập đi. Hôm nào cũng vậy, không có việc gì là chạy ngay đến tiệm game. Coi chừng tôi nói cho bố mẹ mấy đứa, để bọn họ cầm roi đến chỉnh đốn mấy đứa.”
Thằng nhỏ mập mạp trừng mắt nói: “Ông chủ, ông làm như vậy là tổn thương đến cảm tình của chúng ta! Ba thẻ game cũng được!”
“Cút về nhà làm bài tập đi!” Ông chủ tiệm game không nhịn được nói.
Thằng bé mập mạp nén nước mắt, hung dữ nói: “Ông làm vậy là tổn thương tôi! Tôi sẽ không tha thứ cho ông đâu! Sau này tôi cũng sẽ không để cho các bạn học đến tiệm game của ông chơi nữa! Ông mất đi sẽ ủng hộ của tôi với ông rồi!”
"Chúng ta đi."
Ông chủ tiệm game nhìn đám học sinh tiểu học kia, lắc đầu, không biết làm sao.
Mấy đứa nhóc này…
Không đi học cho giỏi, thế nào cũng phải tới chơi game. Ông chủ tiệm game tràn đầy tinh thần chính nghĩa phải ngăn cản hành động này. Tuyệt đối phải dựa vào sự cố gắng của mình mà dẫn dắt chúng về với chính đạo.
Đo ván!
Tiểu Bảo đắc ý ngẩng đầu, chính là nói: Thấy chưa, tôi mà tức giận lên thì sẽ có thể bộc phát ra năng lực mạnh nhất, không thắng nổi tôi đâu! Nếu như ông muốn thắng thì phải dỗ ngọt tôi!
“Tiểu Bảo, cậu rất có tiến bộ đấy! Trước kia không thắng nổi, bây giờ lại thắng rồi, quả nhiên rất giỏi.”
Lâm Phàm vui vẻ nói cười.
Tiểu Bảo ủ rũ cúi đầu, rõ ràng không phải như vậy, trước kia đều là cậu ta nhường anh mà thôi, thật ra thì tài nghệ của cậu ta thật sự là rất lợi hại.
Chẳng qua là bây giờ lại bị nói là có chút tiến bộ, cực kì tức giận.
"Tôi tới chơi một ván, thế nào?" Đại sư Vĩnh Tín hỏi. Ông ta cũng không có hứng thú gì với game, nhưng hai bên có thể thông qua game mà tăng thêm tình hữu nghị.
Lâm Phàm mỉm cười nói: " Được."
Đại sư Vĩnh Tín ngồi xuống, nhìn Tiền Tiểu Bảo nói: "Người bạn nhỏ, lão nạp chơi với nhóc một ván."
"Không thích, không cùng chơi với ông." Tiểu Bảo đứng dậy, không muốn chơi chung với đại sư Vĩnh Tín, người đã cướp đi bạn của cậu ta. Mà ông Trương lại mừng rỡ ngồi xuống, muốn cùng chơi với đại sư Vĩnh Tín.