Chương 283: Có tin xấu, có muốn nghe không?
Tiểu Bảo biểu hiện rất rõ ràng, chính là không muốn nhìn đại sư Vĩnh Tín, mà là quấn ở bên người Lâm Phàm.
"Sau này tôi phải tìm anh ở đâu?"
Cậu ta đến Thanh Sơn không tìm được Lâm Phàm, đến Bộ phận đặc biệt cũng không tìm được.
Có thể gặp nhau thật phải xem vận may.
Lâm Phàm nói: "Có thể đến chỗ chúng tôi làm việc mà tìm chúng tôi."
Tiểu Bảo cũng biết Lâm Phàm sẽ nói như vậy. Sau đó trước mắt sáng lên, có cách, bèn kéo Lâm Phàm: "Tôi dẫn anh đi mua điện thoại di động. Nếu như có điện thoại di động rồi thì tôi tìm anh cũng dễ dàng hơn."
"Sẽ tiện hơn à?" Lâm Phàm hỏi.
Tiểu Bảo gật đầu: "Ừ, ừ, chắc chắn rất tiện. Tôi không có việc gì thì có thể gọi cho anh được."
Bọn vẹ sĩ đang đọc manga rất hâm mộ. Cậu chủ Tiểu Bảo đối với hai tên bệnh nhân tâm thần kia thật sự quá tốt! Tốt đến mức khiến họ có chút hâm mộ. Nếu như bọn họ cũng là bệnh nhân tâm thần, liệu cậu chủ Tiểu Bảo có phải cũng sẽ đối xử tốt với bọn họ như vậy hay không?
Nói thật.
Đây là lần đầu tiên bọn họ hâm mộ bệnh nhân tâm thần như vậy.
Tiểu Bảo kéo Lâm Phàm đi ra ngoài, còn ông Trương cùng đại sư Vĩnh Tín, thì cứ để cho bọn họ ở chỗ này chơi game là được. Còn tà vật Công Kê dĩ nhiên đi theo đằng sau. Nó ghi nhớ lại dáng dấp của Tiểu Bảo vào trong đầu. Người có thể trở thành bạn của tên loài người ngu xuẩn này thì chắc hẳn là người rất quan trọng.
Nằm vùng không phải là phải giỏi phát hiện chuyện mà người khác không mấy chú ý hay sao?
Nó tự cho mình là một kẻ nằm vùng ưu tú.
Thậm chí, nó có thể lớn tiếng nói cho đám tà vật đồng loại rằng: Tà vật Công Kê nó ở trụ sở chính của Bộ phận đặc biệt, tiểu bắn vào mặt cường giả, còn có thể ung dung thong thả rời đi, thử hỏi có tà vật nào có thể làm được như nó?
Nó là sẽ không thừa nhận là bị dọa sợ.
Mà chính là ở trong tình huống rất bình thường mà bắn nước tiểu vào mặt đối phương. Phải nói bá đạo như vậy!
"Ông Trương, tôi đi mua đồ cùng Tiểu Bảo."
Lâm Phàm quay đầu nói.
Ông Trương lập tức đứng dậy, đi theo: " Chờ một chút tôi, tôi cũng đi."
Đại sư Vĩnh Tín đang chơi game thao tác thuần thục, nhìn thấy bọn họ rời đi thì cũng chỉ có thể đứng dậy đi theo. Ông ta biết người bạn nhỏ kia có cảnh giác với mình, bèn trầm tư trong chốc lát, e là phải tạo quan hệ tốt với đứa bé đó mới được.
Suy nghĩ một chút, cả cười, cũng chỉ là trẻ con mà thôi, dỗ không được chắc?
Hoàn toàn nằm gọn trong lòng bàn tay.
“Các vị khách quý đi thong thả.”
Ông chủ tiệm game hèn mọn tiễn khách đi. Tiễn một mạch ra đến cửa, nhìn chăm chú theo bóng lưng đối phương đi xa, mãi cho đến khi biến mất ở ngã tư đường, ông ta mới thu tầm mắt lại, trên mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ.
Quả là ngày tốt.
Thu hoạch thật nhiều!
Ông ta thích nhất chính là anh nhỏ giàu có kia tới chơi game. Đồng thời, cũng coi như ông ta phát hiện, ông già đầu trọc kia thật sự là một tên nghèo.
Cửa hàng điện thoại di động.
Nhân viên nữ trong cửa hàng thấy một đám vệ sĩ áo đen đi vào, hoảng sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, hoa dung thất sắc, nghĩ đến mấy tình tiết trong phim ảnh rằng tên đại ca nào đó lúc dùng cơm, thấy cô nhân viên bán hàng xinh đẹp, sẽ cho đàn em của mình đợi ở bên ngoài, sau đó xảy ra những chuyện kia…
Không dám tưởng tượng! Thật là khó xử!
Sau đó thấy ba người lớn, một trẻ em đi vào, sắc mặt cô ta càng trắng hơn.
Chẳng lẽ...
“Lấy hai chiếc điện thoại di động tới đây! Mẫu đắt tiền nhất, tốt nhất!” Tiểu Bảo đứng ở trên ghế vệ sĩ dọn tới, hai tay đút túi, lạnh nhạt nói.
Con nhà giàu nhất đúng là bá đạo. Ra ngoài mua đồ cũng phải bá đạo! Tuyệt không người tầm thường nào sánh được!
Dĩ nhiên, nếu như tôi có tiền, tôi cũng có thể ngang ngược như vậy.
Nữ nhân viên cửa hàng phát hiện mình suy nghĩ nhiều, vội vàng cầm ra hai cái điện thoại di động từ trong quầy nói: "Đây là hai chiếc điện thoại di động mẫu mới nhất, là điện thoại tốt nhất trong cửa hàng chúng tôi, mới ra tới không bao lâu. Nhưng giá tiền có hơi mắc!"
Tiểu Bảo ngoắc ngoắc tay.
Vệ sĩ móc thẻ ra: “Quẹt thẻ, thêm hai thẻ điện thoại nữa, mỗi thẻ nạp phí một trăm ngàn.”
Nữ nhân viên cửa hàng kinh ngạc ngẩn người, tựa như gặp quỷ. Nói thật, cô ta chưa từng thấy qua người nào ngang ngược như thế này. Mua hai chiếc điện thoại xem như chẳng có gì. Mấu chốt là tiền nạp vào điện thoại có hơi dọa người.
“Nhanh lên một chút! Cậu chủ nhà chúng tôi còn có chuyện!” Vệ sĩ nói.
Mấy con người phàm tục này, có chút chuyện cỏn con thế này mà còn lộ ra biểu tình khiếp sợ như vậy. Nếu để cho cô ta biết cậu chủ còn kiểm soát nhiều thứ hơn nữa thì e là không chỉ còn là vấn đề chênh lệch tuổi tác nữa, chắc chắn sẽ biến mất không thấy tăm tích luôn.
"Được, được, xin chờ một chút."
Gặp phải khách hàng lớn, nữ nhân viên cửa hàng nào dám do dự, thuần thục làm nghiệp vụ, cũng không lâu lắm, liền đem hai chiếc điện thoại di động mới giao đến trước mặt Tiểu Bảo, mỉm cười nói:
"Đã làm xong."
Tiểu Bảo nhập số của mình vào, sau đó gọi đến máy mình. Tiếng chuông vang lên, sau đó tắt ngúm.
"Có thích hay không?"
Cậu ta đưa điện thoại cho ông Trương và Lâm Phàm.
Lâm Phàm mỉm cười nói: "Thích."
Ông Trương vui vẻ nói: "Tôi cũng rất thích. Có điều, tôi có đồng hồ đeo tay. Chờ sau này tôi có tiền, nhất định cũng sẽ mua cho các người mỗi người một cái đồng hồ đeo tay."
Vui vẻ chính là đơn giản như vậy.