Chương 305: Tôi là người livestream gan dạ
"Thành phố Duyên Hải bây giờ nguy hiểm, tôi cảm giác khả năng có thể phòng phòng thủ không lớn lắm."
"Khó lắm, coi như có phòng thủ được thì cũng phải trả giá rất lớn. Theo cách mà tôi thấy, tốt nhất chính là bỏ thành phố Duyên Hải, đây là biện pháp tốt nhất."
"Bỏ là bỏ thế nào? Thành phố Duyên Hải này dùng biết bao nhiêu là tài lực. Hơn nữa vị tri cũng rất quan trọng, nếu như bỏ sẽ tạo thành tổn thất rất lớn.”
“Hy vọng quê hương chúng ta có thể bình an.”
“Khi nãy nhìn kĩ rồi, lần này có hơi nhiều cường giả phòng thủ đấy. Nói không chừng thật sự có thể phòng thủ được.”
“Tôi cảm thấy có chút khó khăn. Đến bây giờ cũng chưa biết được tình hình cụ thể bên phía tà vật. Nếu như xuất hiện cường giả Tà Vật thì tôi e là bọn họ khó mà chống đỡ được.”
Rất nhiều người cũng không đoán được tình hình lần này.
Thành phố khác cũng có cường giả, sao không ai đến hỗ trợ?
Bởi vì mỗi một thành phố đều cần có cường giả trông chừng, nếu như tùy ý rời đi, vạn nhất xuất hiện tà vật quấy rối, mà còn người thừa lại cũng không phải là đối thủ, thế thì sẽ phải chịu tổn thất rất lớn.
Dĩ nhiên.
Lực lượng ở mỗi một thành phố đều rất mạnh. Theo lí thuyết, chỉ cần không xuất hiện tà vật đặc biệt kinh khủng thì sẽ có thể phòng thủ được.
Lúc này.
Cường giả ở Bộ phận đặc biệt Cố Ngạo thấy máy bay trực thăng bay tới hướng anh ta, ống kính cũng nhắm ngay vào anh ta.
Anh ta làm bộ nghiêm túc, đồng thời cũng để lộ bắp thịt của mình ra.
Nhìn đi! Đây chính là bắp thịt rắn chắc đàn ông nên có!
Dĩ nhiên, mọi người đều rất khẩn trương. Đối mặt với đội quân tà vật khổng lồ, là chuyện chết người! Hơn nữa còn chết rất thảm! Ví như bị tà vật phân thây, thế cũng là chuyện thường.
Ngoại ô.
Rất nhiều xe hơi hạng sang chậm rãi chạy trên đường, đằng sau có rất nhiều xe đi theo bảo vệ, cũng được trang bị cả vũ khí. Tình huống hiện giờ là gì cậu chủ Tiểu Bảo không biết, chẳng lẽ bọn họ không biết?
Có đại quân tà vật muốn xâm lấn thành phố Duyên Hải.
Ý tưởng vốn rất đơn giản. Chính là trốn! Nhưng cậu chủ Tiểu Bảo tùy hứng nào có để ý đến những chuyện này, nhất định đưa bạn tốt đi cắm trại. Đội trưởng nhóm vệ sĩ là một Binh vương, nói một câu rất có đạo lí: “Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất.”
Trốn ở thành phố Duyên Hải, tưởng rất an toàn, nhưng thực chất còn nguy hiểm hơn. Mục tiêu của tà vật là thành phố Duyên Hải. Nơi này có thể tránh được đường đi của tà vật.
Càng nghĩ càng thấy cách này có thể được.
Đầu óc thông minh cơ trí thì mới cho anh ta làm đội trưởng đội vệ sĩ được, nghĩ rồi quyết định mang theo vũ khí đưa cậu chủ Tiểu Bảo đi cắm trại.
Tiểu Bảo nằm bên ô cửa sổ, kéo tay Lâm Phàm, vui vẻ nói: “Anh nhỉn cảnh ngoại ô kìa, đẹp quá đi mất.”
Lâm Phàm tò mò nhìn cảnh sắc bên ngoài, mỉm cười nói: "Đúng vậy, thật rất đẹp, có phải cậu thích lắm hay không?"
"Ừ, tôi rất thích."
Tiểu Bảo rất ghét cuộc sống bây giờ. Cậu ta hy vọng mình có thể như một đứa bé bình thường, mà không phải bị kim tiền bao trùm suốt ngày. Cậu ta mong được vui vẻ hơn một chút chứ không phải là nhiều tiền.
Cậu ta rất hâm mộ những người bình thường kia, dù chỉ có ăn tào phớ cũng có thể tươi cười.
Trong trường từng có một giải thi văn học. Tiểu Bảo không giỏi sáng tác nhưng cũng dũng cảm ghi danh.
Đem ý tưởng trong lòng chân thật viết ra, cuối cùng bởi vì văn chương hàm chứa thâm ý, lộ ra chân tình, giành thành tích hạng nhất.
Tên của luận văn là: “Tôi ghét tất cả mọi thứ bây giờ”.
Nội dung như sau:
“Tôi tên là Tiền Tiểu Bảo. Ông nội tôi là đại phú hào. Bố tôi cũng là đại phú hào. Tương lai tôi cũng sẽ trở thành một đại phú hào. Nhưng tôi chẳng có gì vui vẻ cả. Tôi thích đi xe bus, nhưng vẫn chưa từng đi. Bởi vì tôi có rất nhiều máy bay tư nhân. Tôi ghét ở nhà. Bởi vì thức dậy rồi phải đi rất lâu mới tới phòng ăn. Tôi ghét tiền tài. Bởi nó không cho tôi cảm giác muốn có một món đồ gì đó nhưng lại không thể mua nổi. Tôi rất buồn khổ. Tôi ghét hết thảy nhưng gì bây giờ.”
Luận văn yêu cầu là sáu trăm chữ, mà bài văn này của Tiểu Bảo, cộng thêm cả kí hiệu thì mới có 112 chữ.
Theo lý mà nói bài văn này không đạt yêu cầu. Nhưng bởi vì cậu ta viết rất tốt nên được đứng hạng nhất, đồng thời còn được vinh danh trên bảng khen thưởng, tất cả học sinh đều thấy.
Ngày hôm đó, các bạn học đều đến an ủi Tiểu Bảo. Hiển nhiên là không ngờ Tiểu Bảo sẽ đau khổ như vậy.
Rất nhanh, chiếc xe từ từ dừng ở một bãi đất trống, chung quanh bạt ngàn không thấy bóng dáng tà vật đâu.
Bọn vệ sĩ tay cầm vũ khí, cảnh giác nhìn tình hình xung quanh. Đội trưởng đội vệ sĩ chỉ huy tại hiện trường, quét sạch hết nguy hiểm xung quanh, bảo đảm cho sự an toàn của cậu chủ.
"Oa!"
Tiểu Bảo giang hai cánh tay, chạy, nở nụ cười tươi, hít một hơi sâu không khí chung quanh, cảm giác hết thảy đều tươi tốt.
"Tiểu Bảo cậu chạy chậm một chút."
Lâm Phàm nhắc nhở, sợ Tiểu Bảo chạy nhanh quá mà ngã nhào trên đất. Sau đó anh cũng giang hai cánh tay, cảm thụ hết thảy xung quanh. Bất giác, anh cảm nhận được hạt năng lượng tràn ngập trong đất trời.
Chỗ tốt của việc cảm thụ tự nhiên chính là không ngừng làm cho mình trở nên lớn mạnh.
Tiểu Bảo lấy dụng cụ cắm trại từ trong cốp sau xe ra ngoài. Bọn vệ sĩ muốn đến giúp cậu ta, nhưng lại bị Tiểu Bảo từ chối. Cậu ta muốn tự mình dựng trại.
Một tấm vải bạt trải trên đấy, sau đó chỉ thấy Tiểu Bảo lau sạch bốn góc, bày các loại thức ăn lên đó, rồi lại dựng một cái lều vải nhỏ lên. Lều vảu màu xanh, phía trên có mấy nhân vật hoạt hình thiếu nhi.