Chương 320: Tiểu Bảo: “Tôi sợ!” (3)
Reng reng reng!
Điện thoại di động reo.
Kim Hòa Lị nhìn mản hình điện thoại. Là một người bạn học gọi tới. Người bạn học đó nhận chức ở trụ sở chính của Bộ phận đặc biệt. Có lẽ người này có thể nói cho cô ta tình hình mới nhất bây giờ.
“Alô?”
“Hòa Lị, thành phố Duyên Hải các cậu được đấy! Cường giả như mây! Ngay cả tà vật Sư Hổ thú cấp chín cũng có thể giải quyết nhanh gón Báo hại tôi lo lắng lâu như vậy! Nói nhanh, cường giả kia rốt cuộc là ai? Nhìn có hơi trẻ đó!”
Giọng nói của người bạn học này đầy tò mò. Đồng thời lại như là phát hiện được tiềm lực. Không phải tiềm lực, mà là đã bạo phát rồi nên mới muốn hỏi thăm một chút .
Nếu như có thể, cô bạn học này cũng rất hy vọng có thể cùng vị cường giả trẻ tuổi kia phát sinh một ít quan hệ vượt qua tình bạn.
"Cậu đang nói gì?" Kim Hòa Lị hỏi.
“Hả? Cậu vẫn không biết sao?”
"Biết cái gì?"
"Được rồi, cậu có thể tìm phòng livestream 859795207. Mình còn tưởng rằng cậu biết kia chứ. Nói thật, mình thấy cái này..."
Tút tút!
Kim Hòa Lị thẳng thừng cúp điện thoại. Bây giờ cô ta không có thời gian nói chuyện với bạn học. Số phòng livestream được cô ta nhớ trong lòng, nhập thẳng số phòng vào mạng.
Không có sai.
Đây chính là livestream Tôn Hiểu đi tìm đường chết.
“Gì thế này?”
Kim Hòa Lị phát hiện quang cảnh chung quanh có hơi quen, nhìn kĩ một chút, không phải là ngoại ô thành phố Duyên Hải đây hay sao? Hơn nữa đọc bình luận còn đang thảo luận tình huống của tà vật Sư Hổ thú.
Hình ảnh livestream cũng hơi xa.
Không thấy rõ người nọ rốt cuộc có bộ dáng gì, nhưng loáng thoáng có thể thấy là mấy người đàn ông, hơn nữa còn có một đứa trẻ con.
Cô ta vừa xem livestream, vừa liên lạc với Độc Nhãn Nam, nói cho ông ta nghe tình hình bên này. Tà vật ở ngoại ô không phải là vì bố trí, mà là bị người ngăn cản.
Lúc Độc Nhãn Nam nghe tin này, điếu thuốc mới hút được mấy hơi tuột xuống từ giữ kẽ ngón tay.
Nói rồi mà!
Chờ mãi như vậy, tà vật rốt cuộc đi đâu? Ngay cả cái bóng cũng không thấy!
Độc Nhãn Nam nhớ số phòng livestream mà Kim Hòa Lị nói. Ông ta lấy điện thoại ra, nhập dãy số vào, hình ảnh hiện lên. Độc Nhãn Nam cúi đầu xem, xem rất nghiêm túc.
“Dáng dấp này có hơi quen quen.”
Độc Nhãn Nam nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lâm Phàm, mà Tôn Hiểu liên tục chuyển động điện thoại di động, Độc Nhãn Nam tức giận cũng muốn mắng to, sau đó bình luận vào livestream.
“Đừng có hoảng.”
Có điều bình luận của ông ta bị lạc vào trong đại dương bình luận khác, chỉ có thể nhìn những cư dân mạng mạnh tay tiêu tiền bình luận chữ đủ màu sắc.
...
Tà vật Công Kê thừa dịp Lâm Phàm cùng những loài người ngu xuẩn kia tán gẫu. Trong chốc lát, đi tới hướng tà vật đại quân.
Nó phải khuyên đồng bào tà vật lui.
“Các ngươi chớ xung động, mau rút lui, nhân loại này ngu xuẩn có hơi mạnh, các ngươi rất có thể sẽ chịu chết.”
Đám tà vật thấy tà vật Công Kê đi tới, cũng phát ra thanh âm gầm thét.
"Phản đồ."
"Phản đồ trong tà vật."
"Chúng ta khinh thường đứng cùng hàng ngũ với mi."
Nghe những lời hiểu lầm này, tà vật Công Kê muốn chảy nước mắt, nhưng nó nhịn được, thân là tà vật anh hùng, trước khi nằm vùng thành công, nó sẽ không khóc.
Dù là một giọt cũng không được.
Cục cục!
Tà vật Công Kê nghểnh đầu gà gầm thét.
"Ta không phải phản đồ. Ta vẫn luôn làm nằm vùng trong thế giới loài người. Ta đã đánh vào đến nội bộ của nhân loại! Các ngươi rời đi trước đi! Hành động không có mục đích thì sẽ chỉ là hành động thất bại mà thôi. Chờ tin tối Tôi sẽ nói cho các ngươi thời điểm tốt nhất để tấn công."
Nó đang giải thích, cảm giác bị đồng loại hiểu lầm cũng dễ chịu gì. Mặc dù thực lực của nó không hề mạnh, nhưng lại có một trái tim anh hùng! Thứ đồng loại ngu xuẩn kia sao không chịu tin nó?
Đầu óc của chúng đều là bã đậu à?
Đại quân tà vật an tĩnh nghe lời tà vật Công Kê nói xong lại bắt đầu xôn xao.
"Phản đồ!"
"Phản đồ!"
Tà vật Công Kê đứng ở trước mặt, các đồng loại. Thân thể nhỏ yếu lộ vẻ không cách nào. Dòng nước chỗ khóe mắt khổ sở chạy xuống. Không phải nó thấy mình bị hiểu lầm mà thương tâm, mà là nó không thấy được tương lai của tà vật.
Chỉ với chỉ số thông minh của đám đồng loại này, tà vật chúng nó lúc nào mới có thể chiến thằng loài người được đây?
Uống máu ngọt nhất, ăn thịt non nhất, chơi...
Không thể nào.
Nếu là như vậy, vĩnh viễn cũng không thể nào làm được một điểm này.
Tà vật Công Kê: “Ta không phải phản đồ.”
Tà vật đồng loại: “Phản đồ.”
Tà vật Công Kê: “Ta làm hết thảy cũng là vì các ngươi.”
Tà vật đồng loại: Phản đồ."
Tà vật Công Kê: “Ta là tà vật anh hùng, ta nhẫn nhục sống bên cạnh loài người, chính là muốn vì các ngươi mà tranh thủ lấy cơ hội tốt nhất, tại sao các ngươi không tin ta? Dùng cái đầu ngu xuẩn của các ngươi suy nghĩ một chút, tà vật Công Kê ta làm hết thảy rốt cuộc là...
Bốp!
Không biết là tà vật nào xem tà vật Công Kê là banh, một cước đá bay, để cho nó vẽ ra đường parabol tuyệt đẹp trên không trung, nước mắt nó chảy xuống, giọt ngắn giọt dài.
Nó muốn gầm thét, tại sao chúng tà vật không tin nó? Có thể đừng gọi nó là phản đồ hay không? Đổi cách gọi khác cũng được! Nghĩ tới đây, máu gà công tâm, máu gà phun ra.
Mà bên tai nó còn truyền tới tiếng rống giận của các đồng loại:
"Phản đồ!"
"Chúng ta đi."
Tà vật Công Kê rớt xuống đất mặt, nảy lên mấy cái, sau đó lăn xuống đến Lâm Phàm dưới chân.
Lâm Phàm đang nói chuyện, thấy tà vật Công Kê chảy máu, nụ cười dần dần thu lại.
"Gà Mái, mày sao thế?"
Tà vật Công Kê không muốn để ý tới Lâm Phàm, mà từ từ liếc đầu gà, nhìn về phía đồng loại phương xa. Nó ôm bi thương rất sâu đối với đồng loại của mình.
“Các ngươi...”