Chương 325: Độc Nhãn Nam: “Cậu xem tôi giống loại người đó không?”
Ngay cả đồng loại cũng chưa từng cho nó cảm xúc như thế này. Có lẽ sống chung với con người cũng không tệ lắm, chỉ cần mỗi ngày làm quen với việc đẻ trứng là được rồi.
Nhưng không lâu sau.
Tà vật Công Kê lắc đầu.
Thậm chí muốn tự tát nó vài cái.
Sao có thể có những suy nghĩ đê hèn như thế?
Thân là tà vật anh hùng, phải chứng minh thân phận của mình, nhất định phải để cho những tà vật khác sùng bái mình! Bây giờ đẻ trứng chỉ là để che giấu thân phận mà thôi.
Con đường nằm vùng thật khó khăn.
Chẳng hề dễ dàng.
Tà vật Công Kê nó nhất định sẽ thành công.
Rột rột!
Lâm Phàm ôm bụng, cảm thấy hơi đói, vừa rồi tiêu hao hơi bị nhiều, vận động mạnh rất là tiêu hao sức lực.
“Lâm Phàm, có phải cậu đói rồi không?” Ông Trương hỏi.
Lâm Phàm nói: "Phải, rõ ràng vừa nãy mới ăn xong, bây giờ lại rất đói."
Ông Trương nhìn đám động vật cách đó không xa: “Tôi phát hiện hình như có rất nhiều động vật nằm bất động dưới đất, tôi nghi chúng đã chết, hay là..."
“Được.” Lâm Phàm nói.
Sau đó bọn họ đi chọn thức ăn.
Những thứ tà vật này đều bị Lâm Phàm đánh chết, sức lực của chúng quá yếu, đâu có chịu nổi cú đấm của anh, những con có thể sống sót được, đều là cường giả.
Khi chọn động vật, Lâm Phàm nhìn trúng một con tà vật Thố Tử.
Bộ lông trắng tinh của nó trông rất đẹp.
Còn ông Trương thì cảm thán, thật là một con vật đẹp đẽ, mùi vị chắc ngon lắm đây, hay là ăn nó đi?
Lâm Phàm và ông Trương đều tán thành.
Đám vệ sĩ đó lang thang trên bờ vực sinh tử, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sớm đã sững sờ, đâu có ngờ lại có thể xảy ra chuyện như vậy? Vừa nhìn thấy xác tà vật Thố Tử, bọn họ chần chừ hồi lâu mới dám xuống dao.
Tôn Hiểu nhìn đến ngây ngốc.
"Cư dân mạng thân mến, tà vật đã rút lui. Tôi không có hoa mắt chứ? Tà vật thật sự đã rút lui. Rốt cuộc tà vật cấp Thiên Vương đó ở đâu, tôi chưa hề nhìn thấy bóng dáng của nó."
Câu hỏi mà anh ta đặt ra là điều mà tất cả cư dân mạng đều muốn biết.
Ngay cả đám cường giả xem phát sóng trực tiếp cũng phải ngẩn ra, nói thật là bọn họ cũng đang tìm kiếm bóng dáng của tà vật cấp Thiên Vương, nhưng từ đầu đến cuối đều không nhìn thấy.
Nhiều người chìm trong suy nghĩ.
Rốt cuộc là tà vật cấp Thiên Vương đó có xuất hiện không?
Đây là điều đáng để suy nghĩ.
Không lâu sau.
Bình luận đến dồn dập.
Đều đang nhắc nhở Tôn Hiểu mau chóng đi xem thử cường giả đó rốt cuộc là ai, tà vật đã rút lui rồi, có gì mà sợ nữa chứ? Mọi người đều thấy tò mò về Lâm Phàm.
Khẩn trương muốn biết đó là ai.
Tôn Hiểu đã nhìn thấy bình luận, nghĩ lại cũng phải. Anh ta nhanh chóng đứng dậy, chuẩn bị đi chào hỏi cường giả đó. Nếu có thể chấp nhận cho anh ta phỏng vấn, thì anh ta sẽ được lưu danh trong lịch sử.
Thành phố Duyên Hải.
Độc Nhãn Nam chuẩn bị đi tìm chết. Hằng Kiến Thu ngoài miệng thì nói không nỡ, nhưng cuối cùng lại chẳng nghĩ ngợi gì, dẫn người rời khỏi.
"Muốn tới thì tới nhanh chút đi."
Ông ta lại lặng lẽ châm một điếu thuốc.
Sau đó ông ta nhìn các thành viên phía sau, mỉm cười nói: "Trong lòng các người chắc cũng đã tính sẵn rồi chứ, cuộc chiến lần này có lẽ là cuộc chiến cuối cùng của chúng ta. Tôi biết các người có thành kiến với tôi, nhưng đã phần đều chỉ dám nói xấu sau lưng tôi."
"Bây giờ tôi cho các người cơ hội bóc phốt, các người cứ nói hết lời trong lòng các người ra đi."
"Tôi không có tức giận đâu."
Luôn luôn vào lúc nguy hiểm nhất.
Tâm lý của con người sẽ phát sinh ra sự thay đổi cực lớn.
Không thể nói là khám phá hồng trần, mà là đột nhiên phát hiện, đời người cũng chỉ như vậy thôi, sự khao khát từng có ở ngay khoảnh khắc cuộc đời dần tan biến trở nên không còn quan trọng nữa.
Đơn giản mà nói.
Người trước khi chết, thì lời nói cũng thân thiện trở lại.
Độc Nhãn Nam là thủ lĩnh của họ, sức mạnh là cường hãn nhất. Nếu thủ lĩnh tự tin có thể chiến thắng tà vật, vậy thì họ khẳng định có hy vọng tuyệt đối.
Nhưng còn bây giờ thì sao?
Thủ lĩnh cũng nói vậy rồi.
Vậy chỉ có thể nói là thực sự không chắc chắn rồi.
Mọi người nhìn nhau, ý tứ rất rõ ràng, Độc Nhãn Nam nói rất có lý. Cũng đến lúc này rồi, họ còn có gì mà không thể nói chứ?
Ngày xưa chỉ dám chửi rủa sau lưng.
Hiện tại thủ lĩnh cũng cho họ cơ hội chửi rủa trước mặt ông ta rồi. Đây là cơ hội hiếm đấy, cũng là cơ hội cuối cùng rồi!
Cái người thích nâng tạ tên Cố Ngạo hai tay chống mặt đất, bắt đầu hít đẩy, thấy không ai mở lời, anh ta trực tiếp làm người xung phong, tính đến trước mặt của Độc Nhãn Nam chửi ông ta một phen.
"Sếp, ông còn nhớ có thời gian, lúc tôi tìm đến ông để nói chuyện không?" Cố Ngạo hỏi.
"Nhớ, sao vậy?” Độc Nhãn Nam hỏi.
Cố Ngạo gãi đầu, xấu hổ mỉm cười nói: "Thực ra cái tôi muốn nói là, ông có thể ít hút thuốc lại, hút nhiều miệng sẽ hôi đấy! Ngày đó xém chút nữa tôi bị ngất xỉu. May mắn là tôi biết nín thở, nói chuyện với ông bao lâu thì tôi nín thở bấy lâu, thực sự rất hôi."
Nếu bình thường, Cố Ngạo không dám nói nói như vậy, hoàn toàn là muốn chết mà.
Độc Nhãn Nam cười: "Không nghĩ tới việc tôi hút thuốc lại tạo ảnh hưởng lớn cho cậu như vậy. Tôi đúng thật là không ngờ tới đấy. Sau này, có khi không còn cơ hội hút thuốc nữa rồi.”
Sau khi nói xong.
Ông ta lại trầm mặc đốt một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, sau đó ngước lên trời, nhả ra một làn khói mịt mù.
Cố Ngạo đem hết suy nghĩ trong lòng nói hết ra.
Nháy mắt thoải mái rất nhiều.
Đúng sảng khoái.