Chương 326: Độc Nhãn Nam: “Cậu xem tôi giống loại người đó không?” (2)
Thành viên của những bộ phận đặc biệt khác nhìn thấy Độc Nhãn Nam không có một tý tức giận, đều lập tức mạnh dạn lên. Đối với họ mà nói, có lẽ sau này đến cơ hội mở miệng cũng không có nữa.
Một thành viên nữ nhịn không được liền nói: "Sếp, ngày xưa ông luôn nói là nguyên nhân ông độc thân tới giờ là do ông dốc hết tâm sức vào thành phố Duyên Hải. Thực ra tôi với chị em tôi dưới gốc độ nhìn nhận của phụ nữ, thì trước tiên là ông có chút lớn tuổi. Hơn nữa còn thường xuyên hút thuốc, trước đó Cố Ngạo có nói người hút thuốc quá nhiều sẽ bị hôi miệng nặng, lại còn ảnh hưởng không nhỏ đến phương diện đó của cơ thể, cho nên điều mà bình thường ông nói đều là để che giấu lí do bản thân không được."
Những thành viên xung quanh đều nhịn cười không nổi.
Ngày xưa cho dù muốn cười, cũng phải kìm nén lại. Nhưng hiện tại thì hoàn toàn không cần, sếp cũng nói rồi, có gì ấm ức thì cứ nhanh chóng nói hết ra đi, ông ta sẽ không trách họ.
Đương nhiên, nếu không phải là biết có tà vật cấp Thiên Vương đến, họ có thể sống sót hay không cũng đã là vấn đề rồi. Cho dù là về lại trước đó, cho dù sếp có nói vậy đi chăng nữa, họ cũng sẽ rất khách khí lắc đầu, sao mà lại dám có suy nghĩ như vậy chứ? Họ đều rất tôn trọng ông ta.
Độc Nhãn Nam hút một hơi thuốc sâu, mỉm cười nói: "Thật sao? Thì ra các cô cậu đều nghĩ như vậy à?"
"Đúng vậy."
"Tôi cũng nghĩ như vậy."
"Nếu trước kia tôi chắc chắn không dám nói, nhưng hiện tại tôi giơ tay đồng ý."
Tất cả mọi người hoàn toàn cởi mở.
Không có ý gì cả.
Chỉ là muốn nói thì nói thôi.
Lưu Ảnh gọi điện cho bạn gái.
"Cục cưng, trước đó anh thực sự xin lỗi em, em muốn mua chút đồ mà anh cũng nghĩ ngợi cả ngày. Hiện tại anh nghĩ lại thì thật đúng là lỗi của anh, anh kiếm tiền chính là cho em dùng mà, tại sao lại có thể keo kiệt vậy chứ?"
"Còn nữa, lúc trước em bảo anh chậm lại. Chậm một chút, anh thì lại như một con bò vậy, chỉ biết đi về phía trước, không có lo đến cảm xúc của em, là anh sai rồi."
"Tắt máy đi, anh chụp cho em ảnh của anh, về sau không có gì làm thì lấy ra nhìn là được."
Ngắt điện thoại.
Lưu Ảnh tự chụp mấy chục tấm, gửi toàn bộ cho bạn gái, sau đó lại lấy hết tiền trong máy của mình chuyển hết cho bạn gái.
"Lỗ Hán, anh mau trả lại số tiền tôi cho anh mượn đi. Tôi cho anh mượn cũng được vài năm rồi. Anh không thể không trả."
Anh ta từng cho Lỗ Hán mượn tiền, nói là tháng đó trả, nhưng lại kéo đến mấy năm trời.
Lỗ Hán nhìn Lưu Ảnh. Lắc lắc đầu, đều lúc này còn muốn đòi tiền, bỏ đi bỏ đi, dù sao tiền cũng không dùng nữa, sau đó trực tiếp chuyển khoản cho Lưu Ảnh.
Lưu Ảnh thu được tiền liền chuyển hết cho bạn gái.
Bây giờ anh ta coi như đưa toàn bộ gia sản cho bạn gái rồi.
Chính là hy vọng có thể xây dựng một tương lai tươi đẹp cho bạn gái.
Chẳng sợ về sau anh ta không ở bên cạnh thì cũng có thể tự chăm sóc cho bản thân,
Nghe được sự ấm ức của tất cả mọi người, anh ta cũng nhìn Độc Nhãn Nam, nói: "Sếp, tôi cũng có một việc muốn nói với ông. Thực ra ông rất dễ bị lừa, lần trước tôi nói với ông về vấn đề cái răng ấy, tôi nói thẳng, cái hóa đơn đó là do tôi làm giả, thực ra tôi lời được một nửa số tiền của ông đấy. Tôi vốn dĩ tưởng ông sẽ phát hiện, nhưng sau đó tôi mới biết, ông thật sự đúng là không biết gì cả."
"Bình thường ông nói ông biết rất nhiều, có thể nói ông như cái bách khoa toàn thư vậy, cái gì cũng biết. Nhưng tôi phát hiện ông cái gì cũng không biết cả, gì cũng nói qua loa thôi."
"Đây mới là..."
Ngay tại lúc Lưu Ảnh chuẩn bị tiếp tục nói tiếp.
Trong tai mọi người đều truyền đến tiếng của Kim Hoà Lị, đó là thiết bị thông tin liên lạc, có thể nói cho họ biết được tin mới nhất.
Kim Hòa Lị: “Tình báo mới nhất, đội quân tà vật đang rút về hướng phía Bắc. Tà vật cấp Thiên Vương cũng rời đi. Tà vật nguy hiểm biến mất, thành phố Duyên Hải khôi phục trạng thái an toàn.”
Một tin tốt như vậy, tất cả mọi người nên hoan hô nhảy nhót. Nhưng đột nhiên, hiện trường thực im lặng, tất cả mọi người trừng mắt, há miệng nhìn Độc Nhãn Nam.
"Đây mới là bác… bác học đa tài đấy." Lưu Ảnh nói lắp.
Không khí thật là yên bình.
Thành phố Duyên Hải chưa từng có giống như bây giờ đích sự yên lặng.
"Ai!"
Độc Nhãn Nam yên lặng hút hết điếu thuốc rồi bỏ xuống đất, chân dặm lắc cho điếu thuốc tắt đi rồi nói:
"Đây là một tin tốt, tà vật rời đi rồi, nguy cơ cũng được giải thoát rồi, chúng ta không cần phải chết nữa."
"Các người không vui sao?"
Độc Nhãn Nam nhìn các thành viên, mỉm cười không lộ răng, trong nụ cười có gì đó rất phức tạp.
"Vui… vui chứ."
"Tôi rất vui."
"Sếp, khẳng định là do có sếp, tà vật biết sếp ở đây nên sợ hãi bỏ chạy, sếp vạn tuế.”
Không gian xung quanh đều tràn ngập mùi nịnh nọt.
Độc Nhãn Nam hai tay khoanh lại, mỉm cười nói: "Các cô cậu yên tâm, tất cả đều là thành viên bộ phận đặc biệt, đều là đồng đội tốt của nhau, những lời các cô cậu vừa nói, tôi đều không có để ở trong lòng. Các cô cậu nhìn tôi giống như loại người hẹp hòi vậy sao?"
"Lưu Ảnh, cậu thấy tôi nói đúng không?"
"Cố Ngạo, đừng lộ ra sắc mặt như vậy, tôi cũng sẽ không ăn thịt người đâu đúng không?"
Những thành viên vừa nãy phàn nàn trước mặt Độc Nhãn Nam đều nhìn nhau, trong mắt đối phương, bọn họ nhìn thấy một sự bất an.