Chương 331: Các người bắt tôi đi đâu? (2)
Nếu không phải sự ly biệt lề mề của họ, cho dù Kim Hòa Lị đi tới, thì cũng chỉ có thể nhìn thấy khu đất trống trơn thôi.
Ngược lại là Hằng Kiến Thu vẻ mặt ngơ ngác.
Nói đi chính là mấy người. Nói không đi cũng là mấy ngươi.
Các ngươi rốt cuộc xem Hằng Kiến Thu này là gì đây?
Vùng ngoại ô.
Máy bay trực thăng kéo đến. Mười mấy chiếc xe vận chuyển cỡ lớn ngang hàng chạy đến.
Sau đó.
Một nhóm thành viên Bộ phận đặc biệt mang theo các loại công cụ xuống xe. Lúc nhìn thấy những cái xác của tà vật, khuôn mặt tỏ ra rất bối rối, càng là kinh ngạc.
Một người đàn ông trung niên đi qua đống xác tà vật.
Nhìn vào đống tà vật đủ loại hình, mặt của ông ta rất hoang mang, đồng thời nhìn thiết bị kiểm tra trong tay.
"Cấp năm!"
"Cấp bốn!"
"Cấp bảy!"
Đây là thiết bị kiểm tra cấp độ tà vật, và những cái xác tà vật ở đây, ít nhất cũng phải có vài chục con.
Xác của đám tà vật này đều tổn hại nghiêm trọng.
Thật giống như là bị người nào đó một đòn đấm nát vậy
Sức mạnh này rốt cuộc khủng khiếp đến mức nào, đứng trong biển xác tà vật, cho dù ông ta đã quen với cảnh này, cũng có chút rùng mình.
"Thật sự quá mạnh mẽ, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tôi e là cũng sẽ không tin đâu."
Sau đó.
Ông ta vẫy tay, cho các thành viên đem thi thể tà vật trở về, những cái xác tà vật này rất quan trọng, có thể dùng thiết bị hiện đại để biến nó thành nhiều loại thuốc.
Còn có thể phân tích cấu tạo của tà vật.
Muốn chiến thắng tà vật, điều kiện tiên quyết chính là phải hiểu rõ cơ thể của tà vật.
Người xưa có câu.
Lâu ngày sẽ có tình cảm.
Cho dù không phải là tình cảm thật, nhưng khi có thể hiểu rõ tất cả về cấu tạo của nó, thì thắng lợi sẽ không còn xa nữa.
Trong xe Limousine.
"Lâm Phàm, anh phải cẩn thận những kẻ cố ý tiếp cận anh đấy, bọn họ không có ý tốt đâu." Tiểu Bảo nói.
Đừng khinh Tiểu Bảo của chúng ta còn nhỏ, ấy vậy mà cậu ta nhìn rõ hơn ai hết.
Lâm Phàm mỉm cười nói: "Phải không?"
"Đương nhiên, những thứ này đều là bố nói cho tôi biết đấy." Tiểu Bảo nói.
Lâm Phàm vuốt đầu Tiểu Bảo: "Tôi sẽ chú ý hơn, cậu yên tâm đi, bạn bè tốt nhất của chúng tôi chính là Tiểu Bảo cậu, còn cả Gà Mái nữa."
"Gà Mái, mày vui không?"
Tà vật Công Kê ngồi phía sau ghế, tâm trạng nặng nề, nhưng cho dù là trong tình trạng nặng nề như thế, nó vẫn gáy vài tiếng, tỏ vẻ nó vui vẻ.
Chỉ là ai có thể biết được.
Thân xác của tà vật Công Kê nho nhỏ này, rốt cuộc có ấm ức lớn thế nào.
Nó thật sự vì tương lai của tà vật mà phấn đấu.
No là tà vật anh hùng, nó không phải phản đồ.
Thật sự không tin nó sao?
Tiểu Bảo vui vẻ nói: "Tôi rất vui vẻ, chúng ta đi chơi điện tử đi?"
"Được thôi, nhưng cậu cũng không phải là đối thủ của tôi, tôi cảm giác cứ như đang ăn hiếp cậu vậy, có chút quá đáng." Lâm Phàm nói.
Tiểu Bảo trầm mặc.
Ăn hiếp?
Quá đáng?
Đó đều là do cậu ta che giấu thực lực thôi, nếu cậu ta phát huy ra, anh đến cả chạm vào cậu ta còn không được nữa kìa.
"Gần đây tôi có rất nhiều tiến bộ rồi nhé." Tiểu Bảo ngẩng đầu nói.
"Wow, Tiểu Bảo, kỹ thuật bây giờ của cậu được đấy nhỉ."
Lâm Phàm kinh ngạc cực kỳ, Tiểu Bảo chỉ còn lại một ít lượng máu, chỉ cần bị đá trúng một lần nữa thôi thì trò chơi sẽ kết thúc.
Nhưng mà Tiểu Bảo đột nhiên tiến bộ rồi.
Một đống chiêu liên tiếp.
Vậy mà lại có thể trở mình ngay lúc gần như tuyệt vọng.
Ông chủ cúi đầu ngồi trên quầy, đếm đếm mấy tờ tiền giấy trong tay, không thể không nói, mùi tiền đúng thật là rất thơm.
Cuộc sống ngày thường của Lâm Phàm rất bình thường.
Khi đến khu trò chơi, thấy cửa đóng chặt, Tiểu Bảo xua tay, các vệ sĩ dựa vào số điện thoại được dán trên cửa trực tiếp gọi thẳng cho ông chủ.
Ông chủ là một người cứng rắn, mở miệng liền nói: "Cậu có bệnh à, vừa có tà vật muốn diệt thành, cậu lại bảo tôi mở quán, cậu muốn chơi tôi sao? Nói thẳng cho cậu biết. Dù thiên vương lão tử có đến, tôi cũng không mở cửa đâu.”
Sau đó.
Ông chủ biết được sự thật, nhưng cái gì cũng không nói, tung tăng tung tẩy chạy đến mở cửa, cung kính mời thần tài vào trong, khiêm tốn bưng ra mấy món đồ uống, Tiểu Bảo xua đi, lại tung ta tung tăng rời khỏi.
Đồng thời tặng cho các vệ sĩ mấy quyển truyện tranh hấp dẫn.
Thân là chủ quán game thì phải phục vụ tốt mọi khách hàng, đây là nguyên tắc làm việc.
Tuyệt đối không phải vì tiền.
Tiền bạc chỉ là thứ tầm thường.
Thứ đó chỉ dùng để sỉ nhục người khác.
Bộ phận đặc biệt.
Đoạn livestream trước đó của Tôn Hiểu sớm đã bị người ta ghi lại, nhưng bây giờ một nhóm người đang theo dõi tình hình trong đoạn phim, sự việc không ngừng tiếp diễn, hơi thở của mọi người bắt đầu gấp gáp theo.
Từ mớ hỗn độn trước đây, giờ không ai dám hé răng nửa lời.
Nếu như lắng nghe cẩn thận, cũng có thể nghe thấy được những âm thanh khiến người ta không khỏi nghĩ bậy nghĩ bạ.
Độc Nhãn Nam ngồi ở đây.
Phì phèo điếu thuốc, sắc mặt vẫn bình thường, không có chút thay đổi, chỉ có bản thân ông ta biết, bây giờ trong lòng ông ta đang cảm thấy xao động cỡ nào.
Bệnh nhân tâm thần đó là do ông ta mời về đấy.
Tất nhiên.
Người biết Lâm Phàm là bệnh nhân tâm thần cũng chỉ có Độc Nhãn Nam và Kim Hòa Lị, người khác đều không biết.
"Lợi hại, thật sự rất lợi hại."
Một nhóm người kinh ngạc thốt lên.