Chương 330: Các người bắt tôi đi đâu?
"Hơn nữa, đi theo đại ca, cũng có thể có cơ hội quay được cuộc chiến giữa đại ca và tà vật."
Anh ta đang tràn ngập hy vọng với tương lai.
Bây giờ điện thoại chính là báu vật quan trọng nhất của anh ta, ai cũng không cướp đi được, cho dù phải hi sinh tính mạng thì cũng phải bảo vệ nó.
Thành phố Duyên Hải.
Những cư dân trốn dưới tầng hầm trở lên lại mặt đất, nhìn bầu trời, hít một hơi thật sâu.
Còn sống thật tốt.
Có người ôm nhau mà khóc, có người cảm giác đây là sống sót sau tai nạn, càng phải biết nên quý trọng những người bên cạnh.
Đương nhiên.
Bọn họ hiện tại không có ý rời khỏi thành phố Duyên Hải. Nói giỡn sao, cả một đại quân tà vật khủng khiếp như vậy cũng không thể công phá thành phố Duyên Hải, thì còn có chỗ nào an toàn hơn nữa?
Rất nhiều người xem Tôn Hiểu phát trực tiếp.
Đều nhớ kỹ khuôn mặt đó.
Và cả tên nữa.
Lâm Phàm.
Không ngờ thành phố Duyên Hải lại có một vị cường giả như vậy.
Độc Nhãn Nam xem toàn bộ hành trình trong phòng livestream.
"Lợi hại, vượt quá tưởng tượng của mình rồi, cuộc giao dịch này đúng là lời to rồi."
Cảm giác lần lấy người từ bên Hách Nhân qua này là lần lời nhất, nếu lúc trước có một chút do dự, cho dù là một chút, thì rất có có thể sẽ lỡ mất cường giả thế này.
Tiếng chuông vang lên.
Điện thoại hiển thị: Hách Nhân.
Độc Nhãn Nam nhìn thấy màn hình, trầm mặc một lát, không có do dự, trực tiếp chặn số.
Ông ta biết đối phương giờ này gọi tới thì chắc chắn có vấn đề.
Bệnh tâm thần viện Thanh Sơn.
"Trời ạ!"
Hách Nhân nghe thấy tiếng chặn máy, hối hận không kịp, xem livestream rồi, cũng nhận ra Lâm Phàm rồi, trong lòng hối hận vô cùng.
"Lỗ nặng rồi."
Ông ta biết hai bệnh nhân này có sự khác biệt, nhưng thật không ngờ lại lợi hại như vậy. Nếu sớm biết, ông ta cũng không có thể đem hai người họ giao cho Độc Nhãn Nam.
Nhiều nhất cũng chỉ là hợp đồng thuê mượn thôi.
Rất đơn giản.
Độc Nhãn Nam muốn mượn bênh nhân tâm thần yêu quý của ông ta rất đơn giản, chỉ cần đưa tiền thù lao, thì sẽ đưa người cho Độc Nhãn Na, mượn, hơn nữa đây sẽ tính theo ngày, quá một ngày thì phải trả tiền thêm 1 ngày.
Tính toán vậy thôi.
Có thể biết rốt cuộc tổn thất bao nhiêu tiền.
Ngẫm lại liền đau lòng.
Mà hiện tại việc khiến cho đau lòng hơn nữa đã xảy ra rồi.
Hằng Kiến Thu dẫn đám người ông Trần chuẩn bị ngồi trực thăng rời đi, hơn nữa ông Trần để mảnh vỡ đó trong chiếc hợp kim loại màu đen, do học sinh của ông cầm lấy.
Ở trước trực thăng
Ngay lúc bọn họ chuẩn bị lên máy bay, ông Trần vẫn đứng ở nơi đó không có rời đi, Tô Tề muốn cho Trần Lão lên máy bay, ông Trần mỉm cười lắc tay, ý tứ rất hiển nhiên. Ông ta sẽ không đi, phòng nghiên cứu còn có rất nhiều người đang chờ ông ta. Ông Trần không thể vứt bỏ những thành viên đã đi theo ông ta.
“Cậu là học trò của tôi xem trọng nhất. Cậu mang theo thứ này rời đi là được, tôi đã già rồi, có quá nhiều luyến tiếc, nên không chiếm chỗ nữa.”
Tô Tề ngây người ở đó, thầy không đi, anh ta cũng không đi.
Tô Tề xuất thân nghèo khó, gia đình có thể cho anh ta đi học cũng đã rất khó rồi, sau đó anh ta thi đậu vào cao viện tốt nhất, lập chí nghiên cứu khoa học, nhưng trong lúc học tập. Bởi vì gia đình rất nghèo, anh ta cần phải đi làm kiếm học phí và tiền sinh hoạt.
Những người xung quanh cũng không mấy xem trọng người nghèo như cậu.
Tuy rằng người ưu tú ở đâu cũng sẽ được người ta ngưỡng mộ, nhưng cũng có rất nhiều người không hề ngưỡng mộ cậu ta mà ngược lại là đố kỵ, chính là vì không có tiền nên nhiều lần anh ta phải chịu sự sỉ nhục của bạn học.
Đối với loại học sinh không tiền không địa vị như anh ta mà nói, loại cảm giác này rất khó chịu.
Có một lần.
Ông Trần đến thăm cao viện, phát hiện Tô Tề là nhân tài ưu tú, cho dù Tô Tề đứng ở trong đám người không chút nào thu hút, thậm chí thân hình gầy yếu bị ép ra sau, nếu không để ý cũng chưa chắc sẽ phát hiện sự tồn tại của anh ta.
Chính là ông Trần liếc mắt một cái nhìn thấy sự tỏa sáng trên người Tô Tề.
Có lẽ là đây là định mệnh, ông Trần lúc đó hỏi các học sinh một câu hỏi khoa học.
Có người vắt óc cũng nghĩ không ra.
Mà Tô Tề không chỉ có thể trả lời hoàn mỹ, mà còn đưa suy nghĩ của bản thân nói ra.
Ông Trần lập tức nói: "Tốt, tốt lắm."
Sau đó dưới sự ngưỡng mộ của mọi người, ông Trần hỏi: "Cậu chịu làm học sinh của tôi chứ?"
Khoảnh khắc đó, Tô Tề giống như lơ lửng trên trời vậy, có một cảm giác mông lung, dưới sự chứng kiến, ngưỡng mộ của tất cả mọi người, anh ta gật đầu đồng ý.
Từ đó.
Tên nhóc nghèo có tài hoa bái một người có tiếng tăm làm thầy, chuyên tâm nghiên cứu, đạt lấy những thành tựu phi phàm.
Ơn thầy như cha.
Nhất là người đã chăm sóc anh ta trên con đường nghiên cứu này, không hề giấu diếm gì, người thầy tâm đức. Anh ta rơi lệ, quỳ xuống ôm lấy chân của ông Trần, khóc òa lên.
Ông Trần nhìn học trò tâm đắc nhất, nở ra nụ cười niềm nở, nhỏ nhẹ an ủi anh ta, rồi chào tạm biệt.
Hằng Kiến Thu bị cảnh tượng này cảm động, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào hộp đen.
Bên trong rốt cuộc có cái gì?
Chắc hẳn là thứ gì đó rất quan trọng.
Ngay sau đó.
Kim Hòa Lị vội vàng tới nơi, nói thẳng là nguy cơ tà vật đã được giải quyết, không cần rời đi, khóe mắt ửng đỏ của ông Trần lập tức hồi phục lại bình thường, vỗ vai Tô Tề nói:
"Học trò giỏi của tôi."
Tô Tề ôm ân sư: "Thầy của con."
Trải qua chuyện này, tình thầy trò đột nhiên tăng mạnh.