Chương 353: Tít tít, tít tít, xe máy tới rồi
“Cũng cẩn thận một chút, đừng tự ý quyết định.”
Người đàn ông lưng đeo đao lớn trên lưng ngạo nghễ đứng ở nơi đó, cậu ta trấn giữ hiện trường, quan sát tình huống xung quanh, chỉ cần phát hiện một chút dấu vết sẽ mạnh mẽ ra tay.
Cũng không lâu lắm, âm thanh của một thành viên vang ra.
“Tìm được rồi.”
Mọi người theo âm thanh mà đi tới.
Xuất hiện ở trước mặt bọn họ là một hang động sâu không thấy đáy, u ám không thấy được ánh sáng, bọn họ đứng ở chỗ đó mà không tùy ý hành động, mặc dù đã phát hiện hang động nhưng ai cũng không biết rốt cuộc tình hình bên trong là gì.
Một thành viên kiểm tra tình hình của hang động.
Rất nhanh đã có kết quả.
“Hàm lượng oxy bình thường.”
“Không có chất độc hại.”
“Mọi thứ biểu hiện đều bình thường.”
Số liệu bình thường, phải tới bên trong dò xét tình hình, chẳng qua bây giờ chỉ xác định môi trường hang động là an toàn, cũng không có nghĩa là bên trong rốt cuộc có nguy hiểm hay không.
“Tiểu Kiệt, cậu đợi ở bên ngoài, những người còn thì theo tôi đi vào.”
Cao Hùng cầm cây đao lớn trong tay, chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào, ở trong tổ chức bọn họ rất có địa vị, giống như loại nhiệm vụ nguy hiểm này, đều là do bọn họ hoàn thành, trải qua rất nhiều cuộc chiến sinh tử, đã sớm tôi luyện ra được sự ngầm hiểu ý nhau.
“Anh Hùng, các anh cẩn thận một chút, dựa vào sự biến động năng lượng vừa theo dõi lúc nãy, mặc dù không có cách nào xác định và đánh giá ra được, nhưng năng lượng biến động không yếu đâu.” Người đàn ông được gọi là Tiểu Kiệt nói.
“Ừ.”
…
Một chiếc xe máy không tính là phong cách chạy như bay trên đường quốc lộ ở vùng ngoại ô.
“Quái lạ, vì sao chúng ta tới bây giờ vẫn không gặp được cái con quái gở như hồi lúc trước nhỉ.” Lâm Phàm lẩm bẩm.
Ông Trương nói: “Có lẽ chúng nó đang ngủ đấy.”
“Ừ, cũng có thể.”
Hai người nói đến một số chuyện mà không thể nào có thật được, nhưng đối với bọn họ mà nói thì đây là chuyện có thật, vốn là không cần phải nghi ngờ, khi mà người bệnh tâm thần giao lưu với nhau, luôn đơn thuần giản đơn như thế này vậy.
Yêu quái gà trống không muốn nói chuyện.
Sau khi đi tới vùng ngoại ô, nó cảm giác toàn bộ thiên hạ đều là của nó, cái này không phải là nó thổi phồng, tất cả đều có căn cứ, chỉ cần nó thả hơi thở yêu quái anh hùng ra, triệu hồi đội quân yêu quái đến thì ai có thể là đối thủ của nó chứ.
Từ Tử Hạo cẩn thận đi theo phía sau.
“Rốt cuộc bọn họ tới vùng ngoại ô để làm gì cơ chứ?”
Trong lòng anh ta rất tò mò, đối với anh ta mà nói thì vùng ô ngoại chỉ có yêu quái xuất hiện mà thôi, chẳng lẽ bọn họ tới để chiến đấu với yêu quái à?
Lúc nghĩ tới đây.
Anh ta lại có chút mong đợi.
Mà sư phụ Vĩnh Tín thì lại không có may mắn đến như vậy, lúc ông ta bám theo nửa chặng đường thì đã bị người đàn ông một mắt gọi quay lại, điều này làm cho trong lòng sư phụ Vĩnh Tín rất khó chịu.
Nhưng không có cách nào.
Chỉ có thể miễn cưỡng nhìn một cái rồi sau đó rời đi.
…
Yêu quái gà trống cảm nhận được hơi thở xung quanh, vậy mà nó lại không cảm nhận được hơi thở của đồng loại, thật sự là rất kỳ quái mà, cho dù khoảng thời gian trước có bị đánh cho chạy, cùng lắm là trốn ở một chỗ nào đó, làm sao có thể đột nhiên biến mất được chứ.
Không đúng.
Có một hơi thở kỳ lạ.
Yêu quái gà trống nhìn về phương xa, hơi thở kia có hơi giống như yêu quái nhưng lại có chút không giống, một loại nhận thức rất kỳ diệu.
Nó suy nghĩ.
Rốt cuộc có nên đi xem một chút hay không.
Lúc nó suy nghĩ những chuyện này, một tiếng nổ từ xa truyền đến, giữa núi rừng xa xôi có rất nhiều con chim hoảng sợ tung cánh bay bay lên trời, giống như là sợ hãi vậy.
“Lâm Phàm, cậu xem bên kia kìa.” Ông Trương chỉ về nơi xa: “Âm thanh vừa nãy là phát ra từ chỗ đó.”
Lâm Phàm nói: “Chúng ta có nên đi tới xem thử không nhỉ?”
“Được đấy.” Ông Trương rất kỳ vọng vào lần này.
Yêu quái gà trống phát hiện chỗ bọn họ nói hình như là nơi phát ra hơi thở kỳ lạ, chỉ có điều nó không có biểu hiện ra bất kỳ bộ dạng kỳ lạ nào mà thôi.
Lẳng lặng mà chờ đợi.
Tôi ủng hộ các người đi tìm đường chết.
Có thể khiến cho yêu quái anh hùng tôi đây cảm nhận được hơi thở không đúng đắn, chắc chắn là một kẻ rất khủng bố, hy vọng các người không hối hận.
…
“Chết đi cho ta.”
Cao Hùng tay cầm hai thanh đao lớn thấp giọng gào lên, từ trên trời chém mạnh vào trên người yêu quái. Lập tức, tia lửa bắn tung tóe, vẻ mặt cậu ta thay đổi rất nhanh, đột nhiên một cái đuôi phá không trung đến, tàn nhẫn quất cậu ta ra xa.
Hì hì!
Một ngụm máu tươi phun ra.
Cậu ta không ngờ bên trong hang động dưới lòng đất này lại có yêu quái ẩn náu. Không, có lẽ là yêu quái kia nằm ngủ đông ở trong hang động, lúc bọn họ xuất hiện thì yêu quái bất ngờ tỉnh lại, bùng phát ra đợt tấn công mạnh mẽ đối với bọn họ.
Yêu quái trước mắt này giống như là loài đặc biệt.
Trong nhận thức của bọn họ cũng chưa từng thấy qua hình dáng của loài này.
Hình dáng như con gián nhưng lại không phải là con gián, có hai cái đầu, sau lưng có một cái đuôi đang đung đưa, nhạy bén, mạnh mẽ, quan trọng là cơ thể của nó rất cứng.
Cao Hùng nhìn lưỡi dao đầy chỗ hở của hai thanh đao lớn.
Vài đội viên bị thương rất nặng, chia nhau dựa lưng vào gốc cây, yêu quái nhìn bọn họ chằm chằm, nếu muốn tìm cách rời khỏi, yêu quái sẽ nhanh chóng xuất hiện trấn áp bọn họ.
Bây giờ cũng chỉ một mình cậu ta có thể hành động linh hoạt thôi.