Chương 358: Anh hai đứng vững, chúng tôi trốn trước (2)
Cho nên.
Tính toán duy nhất của bọn họ bây giờ là ngồi chờ kết quả, một khi tình huống không ổn thì bọn họ sẽ rút lui trước, chỉ có thể bỏ Cao Hùng ở lại. Cao Hùng thân là thủ lĩnh của bọn họ thì hy sinh tính mạng để bảo vệ cho thành viên là trách nhiệm của thủ lĩnh.
Ông Trương cầm ngân châm trong tay, ông ta đã quen với việc châm cứu, lưu loát sinh động như mây trôi nước chảy, không hề hoảng loạn chút nào. Ông ta không biết đã gặp qua bao nhiêu người bệnh như vậy rồi, mỗi lần châm cứu đều có thu hoạch rất lớn.
Tuy rằng có đôi khi cũng phạm sai lầm.
Nhưng những sai lầm này đều do nhân tố bên ngoài mà thôi.
Theo lời của Lâm Phàm thì những chuyện này không liên quan đến ông, ông đừng để trong lòng.
Châm thứ tám!
Châm thứ chín!
Ngân châm cắm trên đầu Cao Hùng.
Cao Hùng không dám nhúc nhích, toàn thân có thể cảm nhận được một cảm giác khó tả mà ngân châm gây ra cho cậu ta, lúc trước thì không cảm thấy gì, nhưng mà bây giờ thật sự có cảm giác truyền đến.
Hay là thật sự hữu dụng?
Trong lòng cậu ta nảy sinh nghi ngờ.
Châm thứ mười hai!
Cao Hùng nhìn về phía ông Trương, muốn nhìn ra một chút bất thường từ mặt đối phương, nhưng đáng tiếc, khi châm cứu là lúc ông Trương nghiêm túc nhất, cả thân thể và tâm trí ông ta đều dồn hết vào ngân châm, mỗi một châm đều chứa sự tự tin của ông ta đối với năng lực của bản thân mình.
"Tôi có cảm giác như con kiến bò trong đầu tôi vậy."
Cậu ta nói ra cảm nhận sâu sắc nhất cho đối phương nghe.
"Bình thường thôi." Ông Trương nói.
Châm thứ mười ba!
Một châm hạ xuống.
Cao Hùng vừa định nói gì đó thì bỗng nhiên sắc mặt cậu ta thay đổi, đầu óc trống rỗng, sau đó trước mắt tối sầm lại, đột ngột ngã quỵ xuống rồi hoàn toàn hôn mê.
"Này…"
Ông Trương bó tay với tình huống trước mắt, tuy nói chuyện ngất xỉu này thường xuyên xảy ra, nhưng bây giờ ông ta chỉ chữa trị vết thương cho người ta mà thôi, không có ý gì khác.
Bây giờ vấn đề đã đến.
Nếu chỉ là trị thương thì sao cậu ta lại hôn mê?
"Lâm Phàm, hình như tôi thất bại rồi."
Ông Trương rụt đầu lại, có hơi thất vọng, ông ta không muốn nhìn thấy tình huống như vậy, thậm chí là ông ta chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Lâm Phàm trấn an ông Trương đang thất vọng, vỗ nhẹ lên vai ông ta: "Đừng để trong lòng, phạm sai lầm là chuyện bình thường, ông thật sự muốn cứu giúp cậu ta."
"Ừ, cậu nói rất đúng." Ông Trương gật đầu.
Sáu thành viên xung quanh hơi hồi phục lại một chút.
Bọn họ tận mắt nhìn thấy Cao Hùng đột nhiên ngã quỵ xuống, trên đầu chi chít ngân châm trông rất đáng sợ.
Bọn họ nảy sinh suy nghĩ rút lui, liếc mắt nhìn nhau.
"Đi!"
Môi bọn họ mấp máy, cố nén chịu vết thương, chạy tản ra bốn phương tám hướng giống hệt như báo săn.
Cái gì gọi là tình cảm anh em.
Cái gì gọi là anh cả của đội.
Tự bảo vệ tính mạng mới là quan trọng nhất.
Lâm Phàm nhìn theo bóng lưng chạy trốn của bọn họ nhưng cũng không quan tâm nhiều, chỉ muốn trấn an ông Trương đang khổ sở day dứt. Sao bọn họ lại muốn chạy nhỉ, rõ ràng là đã bị thương nặng như vậy, ông Trương thật sự muốn giúp các cậu mà.
Năng lực châm cứu của ông ta thật sự rất mạnh.
Tại sao lại không tin tưởng ông ta chứ?
"Ông Trương, tôi mãi mãi là người tin tưởng ông nhất." Lâm Phàm nói.
"Tôi biết." Ông Trương gật đầu.
"Bây giờ cậu ta ngất rồi, chúng ta dẫn cậu ta đến bệnh viện."
"Được."
Sau đó Lâm Phàm ôm Cao Hùng lên, mang theo cậu ta đi lên xe máy. Sau đó bọn họ kẹp Cao Hùng ở giữa, tích tích, xe máy chạy về phía xa xa.
Cao Hùng đã hôn mêm vĩnh viễn không biết được cậu ta đã gặp được hai người lương thiện đến mức nào.
Cậu ta có thể không hiểu bọn họ.
Nhưng bọn họ thật sự có một tấm lòng nhân hậu.
Vui vẻ giúp người mà không cần báo đáp, nếu phạm sai lầm thì sẽ vô cùng đau lòng.
Ttth trốn ở một nơi gần đó đã thấm thía chỗ lợi hại của Lâm Phàm, có hơi đáng sợ, về sau cẩn thận một chút thì vẫn hơn.
Trong hang núi.
Yêu quái hai đầu không cam lòng với cảnh ngộ này.
Chiếc hộp thủy tinh trên khối đá là mục tiêu mà nó bảo vệ.
"Người ở bên ngoài quá mạnh mẽ, nhưng mình phải bảo vệ thứ này, mà mình lại không thể ngăn cản những người đó."
Yêu quái hai đầu đi đến trước khối đá, cầm lấy hộp thủy tinh, trái tim bên trong kia đã mọc rễ nảy mầm, nảy lên tràn trề sức sống.
Há miệng.
Nuốt cả hộp thủy tinh vào.
"Con người, ta và các ngươi phải ngọc đá cùng vỡ, không ai chiếm được vật ấy."
Cuối cùng yêu quái rít gào.
Bịch!
Tiếng va đập nặng nề.
Trái tim trong cơ thể yêu quái giống như bị tiêu hủy, biểu cảm dần dần trở nên dữ tợn, đau đớn dữ dội càn quét toàn thân, nó gập cong người, phát ra tiếng gào rú như dã thú.
Không biết qua bao lâu.
Trên vách đá trong hang núi phản chiếu cái bóng của một yêu quái kinh khủng, thậm chí miệng còn nói tiếng người.
"Ta tràn đầy sức mạnh, ta là vô địch."
Nó đi ra bên ngoài hang núi.
Nó muốn dùng sức mạnh khủng khiếp này để trấn áp thằng cha hồi nãy.
Bệnh viện Hoa Điền.
Tách tách!
Một chiếc xe máy vùn vụt lao tới, hai lốp đều bẹp, trọng lượng vượt mức cho phép. Nếu như để cảnh sát giao thông nhìn thấy, chắc chắn sẽ cho dừng xe và dạy bạn một bài học về việc tuân thủ luật giao thông.
Thân là người phụ trách an ninh, Hoàng Quan đã không còn là người không có học thức nữa. Anh ta dựa vào nỗ lực và tài năng của bản thân mà có được sự tín nhiệm của viện trưởng, sau đó được đề bạt từ một người tài xế lái xe cứu thương bình thường mà có được chức vụ như hiện tại.