Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả

Chương 357: Anh hai đứng vững, chúng tôi trốn trước

Chương 357: Anh hai đứng vững, chúng tôi trốn trước
Yêu quái trong lòng khiến Cao Hùng chú ý, cậu ta liếc mắt một cái đã lập tức nhìn ra nó là yêu quái , có điều vẫn không hành động thiếu suy nghĩ, đối phương ôm yêu quái tất nhiên là có lý do.
"Ông Trương, cậu ta không muốn đến bệnh viện, ông xem vết thương trên người cậu ta rất nặng, chỗ này còn nhìn thấy cả xương. Bây giờ cậu ta muốn rời đi, nhưng tôi lo lắng, không bằng ông đâm cho cậu ta vài châm trước, bảo vệ tính mạng của cậu ta đã." Lâm Phàm nói.
Đối với ông Trương mà nói thì chỉ là lúc ông ta phát huy mà thôi.
Nếu đã như vậy.
Ông ta sẵn lòng dùng châm cứu để giúp người khác.
Ông Trương buông gà mái xuống, lấy bảo bối lớn trong lồng ngực ra, sau đó đi đến trước mặt Cao Hùng rồi mở hộp châm ra, ngân châm bên trong lóe ra ánh sáng, những thứ này đều là bảo bối của ông Trương.
Những thứ rất quan trọng.
Cứu người đều phải dựa vào chúng.
"Cậu yên tâm, kỹ thuật của tôi không tệ, xác suất thành công từ trước đến nay là 99%." Ông Trương vỗ ngực, nói đầy tự tin.
Cao Hùng không dám nói gì.
Tình hình của cậu ta bây giờ không ổn, có cảm giác không thể làm chủ theo ý mình.
"Mong cậu tin tưởng ông Trương, năng lực của ông ấy trong phương diện châm cứu thật sự rất mạnh, nhất định sẽ chữa khỏi cho cậu." Ánh mắt của Lâm Phàm toát ra vẻ chân thành.
Cao Hùng nói: "Nếu tôi để cho ông ta chữa trị xong thì tôi có thể rời đi đúng không?"
"Ừ, đúng vậy." Lâm Phàm nói.
"Được, vậy đến đây đi." Cao Hùng không muốn đến bệnh viện, thân phận của cậu ta không cho phép cậu ta xuất hiện ở bệnh viện, bây giờ việc muốn làm nhất chính là rời đi.
Không phải là chỉ đâm vài cái châm thôi sao?
Mặc kệ hiệu quả như thế nào.
Anh ta cũng đã nói là có hiệu quả đáng kinh ngạc, thật sự có kỹ năng thần kì, sau đó có thể rời khỏi chỗ này, bảo vệ tính mạng là quan trọng nhất.
Cậu ta đi trong nguy hiểm, đã gặp qua đủ mọi loại người.
Cậu ta phát hiện người trước mặt có vấn đề.
Cách thức trao đổi có chút không giống với người bình thường.
Ông Trương đi đến trước mặt Cao Hùng, cẩn thận quan sát đầu của cậu ta, khi thì nhíu mày, khi thì lại nở nụ cười, khiến cho Cao Hùng có chút căng thẳng, thậm chí cậu ta còn muốn trấn áp ông Trương, sau đó lấy ông ta làm con tin.
Đương nhiên, đây chỉ là ảo tưởng của cậu ta thôi.
Lâm Phàm còn ngồi xổm bên cạnh như hổ rình mồi kìa.
"Vết thương của tôi đều ở trên cơ thể, hình như không khác gì so với đầu tôi cả." Cao Hùng hỏi ra thắc mắc trong lòng.
Cậu ta đã sớm chú ý đến ông già đang nhìn chằm chằm vào đầu mình.
Từ lúc bắt đầu đã không nói cái gì.
Cho đến khi tay đối phương vê ngân châm chuẩn bị xuống tay trên đầu của cậu ta, cậu ta không thể không hỏi chuyện này. Dù sao kim này đâm xuống đầu cậu ta đấy, có thể không coi trọng sao?
Ông Trương giải thích: "Cậu yên tâm, đây là chuyên môn của tôi, kỹ thật châm cứu của tôi rất cao, đây còn là phương pháp điều trị mới nhất mà tôi cố gắng mấy chục năm mới tạo ra, cậu có thể yên tâm."
Ngay khi nói xong.
Còn thể hiện biểu cảm vô cùng nghiêm túc.
Nói cứ như thật vậy.
Lâm Phàm ở bên cạnh còn liên tục khen ngợi.
Cao Hùng nhìn về phía mấy đội viện, trong lòng hơi bất an, ngẫm lại thì không còn cách nào khác, chỉ có thể nhịn xuống. Đâm kim thì đâm kim đi, cậu ta tin rằng với năng lực của mình thì tuyệt đối sẽ không xảy ra bất kì chuyện gì.
Chỉ cần chịu đựng là được.
"Đến đây đi."
Không ai biết lúc Cao Hùng nói ra ba chữ này thì nội tâm dày vò cỡ nào.
Cứ nghĩ đến cậu ta thân là chó dữ… nhầm, thành viên hung ác nhất tổ chức ngầm, vốn chưa từng phải chịu khuất nhục như vậy."
"Đừng nhúc nhích."
"Bụp!"
Châm thứ nhất hạ xuống!
Tay nghề của ông Trương tỉ mỉ hơn không ít, tuy rằng bình thường không có nhiều đối tượng thí nghiệm nhưng lại thắng ở thiên phú tốt, có thể tưởng tượng để đâm châm, đâm cái nào chuẩn cái nấy, cứ tưởng tượng vài lần là quen tay.
"Có cảm giác không?" Ông Trương hỏi.
Cao Hùng muốn nói rằng một chút cảm giác cũng không có.
"Có, cảm giác như một cơn sóng nhiệt đang sôi trào trong cơ thể của tôi."
Lúc không hiểu cụ thể là gì thì cứ khen tốt khen hay một phen, chắc chắn không sai được.
Ông Trương suy nghĩ, sao lại có sóng nhiệt sôi trào trong cơ thể nhỉ, lúc trước ông ta châm cứu cho người ta thì thu được phản ứng không giống như vậy.
Có lẽ là do kỹ thuật của mình lại tinh tế hơn rồi.
"Đừng căng thẳng, đó là tình huống bình thường thôi." Ông Trương nói.
Cao Hùng càng không có cảm giác tin tưởng.
Cái cậu ta vừa nói chỉ là cảm giác giả mà thôi, nếu thật sự là một đại sư thì nhất định sẽ phát hiện ra vấn đề không đúng, bây giờ lại nói là tình huống bình thường, ý tứ không hề rõ ràng, có thể hiểu là tình huống này ông ta cũng không biết.
Lâm Phàm quan sát đầu Cao Hùng rồi nói: "Vị trí này hình như không tốt lắm."
"Ừ, tôi cũng nghĩ như vậy." Ông Trương nói.
Sau đó nghe theo ý kiến của Lâm Phàm, châm thứ hai hạ xuống.
Cao Hùng rất căng thẳng.
Vẫn cảm thấy phương pháp châm cứu của đối phương có hơi qua loa.
Có lẽ là ông Trương cảm nhận được nỗi lòng bất an của Cao Hùng nên trấn an đối phương: "Cậu yên tâm, bộ châm pháp này của tôi tên là phương pháp xoay chuyển vũ trụ, là tôi dựa vào các trường phái mà tôi đã cố gắng tiếp nhận trong nhiều năm rồi sáng tạo ra phương pháp châm cứu này, rất lợi hại."
Không nói lời này thì còn tốt.
Vừa nói lời này xong.
Trong lòng Cao Hùng lại càng hoảng loạn.
Sáu đội viên khác nhìn tình huống mà Cao Hùng gặp phải thì không dám nhiều lời, chỉ có thể hiền lành ngồi nhìn, sau đó thì dùng đan dược, những đan dược này đều dùng yêu quái để tinh luyện.
Có hiệu quả điều trị rất tốt.
Bây giờ bọn họ không biết nên làm cái gì.
Cảnh tượng Lâm Phàm chiến đấu với yêu quái bọn họ đều thấy cả, năng lực quả thật rất khủng bố, bọn họ hoàn toàn không có khả năng chống lại.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất