Chương 359: Kiệt tác của Lý Lai Phúc
Anh ta có thể nói với người khác một cách tự hào.
“Hoàng Quan tôi đây dựa vào năng lực của chính mình. Tôi chính là thiên lý mã, còn viện trưởng Lý Lai Phúc là Bá Lạc. Trước đây tôi không được xem trọng là bởi vì có quá ít Bá Lạc mà thôi.”
“Anh Hoàng, thuốc này cũng được nhỉ.” Một thanh niên cung kính châm thuốc cho Hoàng Quan, vẻ mặt lộ rõ sự nịnh nọt.
Tuổi còn nhỏ mà đã biết lấy lòng như vậy, tương lai chắc sẽ có vô số thành tựu đấy.
Người ta không dám đề bạt vì sợ bạn cố chấp, vì việc nước mà quên tình nhà.
“Ừ, cũng được. Tiểu Dũng, cậu cố gắng mà làm cho tốt, tôi rất coi trọng cậu đấy.” Hoàng Quan vừa hút thuốc, vừa vỗ vai đối phương. Không lâu sau, anh ta phát hiện Tiểu Dũng giống như anh ta trước kia vậy, nhưng anh ta lúc đó lại không biết cách giải quyết vấn đề như Tiểu Dũng.
Nếu anh ta có bản lĩnh giống như Tiểu Dũng thì đã không để vợ con mình phải ăn uống khổ sở như vậy.
Đột nhiên.
Hoàng Quan nhìn thấy bóng dáng của Lâm Phàm, sắc mặt khẽ thay đổi, vội vàng chạy về phía Lâm Phàm. Hai bệnh nhân tâm thần đến bệnh viện, đây chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì.
“Sao hai người lại đến đây?” Hoàng Quan đến trước mặt hai người họ, hỏi thăm một cách thân thiện.
Lâm Phàm nói: “Chúng tôi đưa cậu ta đến bệnh viện. Cậu ta bị thương rất nặng, dường như sắp chết rồi.”
Hoàng Quan nhìn Cao Hùng đang được Lâm Phàm ôm lấy, im lặng suy nghĩ một lát. “Mọi người đi theo tôi, tôi dẫn mọi người đi làm thủ tục nhập viện.”
Hai bệnh nhân tâm thần này là người mà viện trưởng cũng phải đích thân lái xe cứu thương đưa về.
Nhất định phải tiếp đãi thật tốt.
“Anh Hoàng, để em.” Tiểu Dũng chủ động đưa ra yêu cầu, việc nhỏ thế này giao cho cậu ta là được, không cần anh Hoàng phải bận tâm.
Cậu ta mới đến bệnh viện không lâu.
Vẫn chưa biết nhân vật trong truyền thuyết của bệnh viện Hoa Điền.
Đó là bệnh nhân mà rất nhiều bác sĩ mong chờ.
Là hai người đàn ông có thể tác động đến nội tâm của viện trưởng.
Hoàng Quan nói: “Không cần. Cậu cứ làm việc của mình đi, tôi sẽ nói với cậu sau.”
Nhân viên trong bệnh viện đều biết Hoàng Quan là người mà viện trưởng rất coi trọng, và bên cạnh viện trưởng, ai cũng phải nể mặt anh ta. Thủ tục nhập viện được xử lý rất nhanh, hoàn toàn không có vấn đề gì, đồng thời cũng bố trí bác sĩ đến cấp cứu cho người bị thương.
Còn về việc đóng viện phí trước?
Bạn nói chuyện tiền bạc với bệnh nhân tâm thần, anh ta sẽ nói chuyện cái mạng nhỏ đáng giá vài xu với bạn.
Phần lớn xương trong cơ thể Cao Hùng đều bị nứt, tất cả đều là do yêu quái nộ chùy gây ra.
Cậu ta có thể sống được đến bây giờ là nhờ vào thực lực của cậu ta không hề yếu.
Còn có công lao của ông Trương nữa.
Phương pháp xoay chuyển vũ trụ có tác dụng, nhưng di chứng sau này hơi nặng, hiệu quả cũng không quá ổn định.
Phòng làm việc của viện trưởng.
Khi không có việc gì làm, Lý Lai Phúc thích trò chuyện trong nhóm. Lúc còn là phó viện trưởng, địa vị trong nhóm của ông ta không cao. Khi thấy mấy ông trùm sôi nổi trong nhóm, ông ta đều sẽ giả vở trốn đi một cách hèn mọn, lặng lẽ theo dõi thông tin trong nhóm.
Đám người đó tâng bốc những ông trùm.
Lời lẽ vô cùng hoa lệ.
Giống như được uống một dòng nước mát lạnh giữa ngày hè, thật tuyệt vời mà.
Có một tác giả theo phong cách truyền thống gửi một bài thơ vào trong nhóm.
Tác giả truyền thống này là một ông trùm đã từ chức, nhàn rỗi đến mức nhàm chán, mỗi ngày đều gửi những thứ linh tinh vào trong nhóm.
Bầu trời
Bầu trời xanh xanh
Áng mây trắng trắng
Tôi nhìn những áng mây trên bầu trời
Nhận ra trái tim tôi trắng như những áng mây vậy
Giây phút im lặng ngắn ngủi trong nhóm.
Ngay sau đó.
“Hay, viết hay lắm.”
“Quan niệm nghệ thuật thật phi thường. Tâm tình của thầy Hoà thuần khiết như những đám mây trắng vậy.”
“Tuyệt vời!”
“Học được rồi.”
Lý Lai Phúc đọc những nội dung này và cảm thấy xấu hổ vì những người này. Đây có được coi là một bài thơ không? Tôi có thể viết cho bạn hàng trăm bài thơ như vậy mỗi ngày đấy.
Viện trưởng Lý không hề a dua nịnh bợ, còn chuẩn bị giáo huấn mấy tên nịnh hót này một trận.
Mười ngón tay bấm vào màn hình điện thoại.
Chưa đến một phút sau, một bài thơ được viết xong và gửi vào trong nhóm.
Đếm xem
Một bốn năm sáu bảy
Bảy mười ba hai một
Thiếu tám thiếu chín thiếu mười vẫn thiếu số không
Thiếu bốn thiếu năm thiếu sáu cũng thiếu số không
Ngay sau đó.
Thầy Hoà và viện trưởng Lý đều viết rất hay, quan niệm nghệ thuật còn tuyệt vời hơn bài thơ tôi vừa viết lúc nãy.
Hay, thật sự rất hay. Viện trưởng Lý lại góp thêm một kiệt tác nữa.
Ngưỡng mộ sự tài hoa của viện trưởng Lý.
Đã ghi lại bài thơ của viện trưởng Lý, mỗi tối trước khi đi ngủ tôi sẽ đọc lại một lần nữa.
Lý Lai Phúc hài lòng mà nhìn nội dung cuộc trò chuyện, tâm trạng rất tốt. Sau đó, ông ta mở lì xì, nhập số tiền là một tệ, số lượng một trăm bao.
Bấm gửi.
Trung bình mỗi người được một xu, ai thưởng thì người đó mất tiền.
Sau đó, các biểu tượng cảm xúc cảm ơn ông chủ được gửi rất nhiều trong nhóm.
“Ha ha, thấp kém. Các người có thể bị mua chuộc bằng tiền, đúng là sự sỉ nhục của giới làm văn mà.”
Lý Lai Phúc không muốn nói nhiều với những con người tầm thường này nữa.
Lúc ông ta định không chơi điện thoại nữa.
Có người nhắn tin riêng và gửi cho ông ta một phong bao lì xì.
Là một người bạn trong nhóm.
“Viện trưởng Lý, kiệt tác vừa nãy của ông thật sự rất tuyệt vời. Tôi muốn gửi nó đến tài khoản công cộng của mình, hi vọng ông cho phép. Bao lì xì nhỏ này là tấm lòng của tôi.”