Chương 360: Kiệt tác của Lý Lai Phúc (2)
Lý Lai Phúc mở bao lì xì một cách nhanh chóng và thành thục.
Một trăm tám mươi tám tệ.
Cảm thấy rất hài lòng.
Lý Lai Phúc trả lời: “Tôi chỉ viết rồi gửi đi một cách tuỳ ý thôi, không cần cảm ơn.”
Cốc cốc!
Hoàng Quan cung kính bước vào: “Viện trưởng, hai bệnh nhân tâm thần đó đến rồi.”
Lý Lai Phúc đang nhàn rỗi không có việc gì làm, vừa nghe thấy hai bệnh nhân tâm thần đã đến bệnh viện, ông ta phấn chấn lại ngay, vội vàng đứng dậy, nói: “Đi, dẫn tôi đi xem thế nào.”
Ông ta thật sự rất nhớ hai bệnh nhân này.
Đã lâu lắm rồi không gặp.
Rất nhớ.
Trước đây ông ta thấy phiền toái vì hai người đến đây quá thường xuyên, tâm trạng hơi bực bội. Nhưng dạo gần đây, rất khó để gặp họ nên ông ta thật sự nhớ.
Quan điểm hiện tại của ông ta là, nếu không quý trọng những gì mình có được thì lúc mất đi rồi, có hối hận cũng không kịp.
Ở hành lang.
Viện trưởng Lý chắp tay sau lưng, đi đến chỗ Lâm Phàm theo sự chỉ dẫn của Hoàng Quan.
“Chào viện trưởng.”
“Chào viện trưởng.”
Các bác sĩ và y tá đi ngang qua viện trưởng đều lễ phép chào hỏi, đồng thời cũng rất tò mò. Hình như viện trưởng đang rất vội, xảy ra chuyện gì rồi sao?
Khu vực chờ.
Lâm Phàm và ông Trương đang ngồi ở đó.
Lý Lai Phúc mỉm cười, nói: “Lâu rồi không thấy hai người đến, dạo này đang làm gì thế?”
Vốn dĩ ông ta định nói, sao dạo này hai người không đến bệnh viện cấp cứu, không nhìn thấy hai người trong một thời gian dài như vậy có chút không quen.
“Không làm gì cả.” Lâm Phàm đáp.
Lý Lai Phúc nói: “Hôm nay đưa bạn đến đây à?”
“Không phải, là người mà tôi và ông Trương gặp ngoài đường, chúng tôi thấy cậu ta bị thương nên đưa cậu ta đến đây, chứ thực ra không quen biết gì đâu.” Lâm Phàm nói.
Lý Lai Phúc cười, nói: “Đúng là thích giúp đỡ mọi người.”
“Cũng tạm thôi.” Lâm Phàm và ông Trương hơi xấu hổ sau khi nghe Lý Lai Phúc nói, khen chúng tôi như vậy làm chúng tôi rất ngại.
Hai bệnh nhân tâm thần này thật sự khiến cho Lý Lai Phúc rất đau đầu.
Đương nhiên.
Đó là đã từng.
Trước đây, cứ ba ngày lại đến một lần, mỗi lần đến đều phải cấp cứu. Nhưng tại sao bệnh viện Hoa Điền lại có thể xếp thứ hạng cao ở thành phố Diên Hải, chắc chắn là bởi vị bác sĩ ở đây có trình độ cao.
Đều là những bác sĩ có tay nghề được bồi dưỡng qua vô số lần phẫu thuật thực nghiệm.
Sau này, số lần hai bệnh nhân tâm thần đến đây cũng giảm bớt.
Ông ta lại có cảm giác như thiếu mất cái gì đó.
Suy nghĩ kỹ một chút.
Ông ta hiểu ra ngay, là thiếu mất hai bệnh nhân tâm thần này.
“Cách đây một thời gian, tôi thấy cậu trên nền tảng phát sóng trực tiếp, đó có phải cậu không?” Lý Lai Phúc hỏi.
Lâm Phàm thắc mắc, nói: “Phát sóng trực tiếp cái gì cơ? Tôi không biết.”
Lý Lai Phúc nhớ ra hai người này là bệnh nhân tâm thần, chắc chắn là nghe không hiểu, nói nhiều như vậy sẽ rất nhàm chán.
“Cậu đúng là rất mạnh đấy.”
Nói về chuyện có lợi hại hay không thì đúng là chạm đến nỗi lòng của ông ta rồi.
Lâm Phàm nói một cách hờ hững: “Tôi quả thực rất mạnh, nhưng phần lớn đều là công lao của ông Trương. Nếu không có thuật châm cứu của ông Trương, tôi sẽ không thể mạnh như vậy được.”
Lý Lai Phúc mỉm cười.
Nói chuyện với hai bệnh nhân tâm thần cho đến bây giờ.
Ông ta đã hiểu tình hình của họ từ lâu rồi.
Ngoài bị điện giật ra thì vẫn là bị điện giật. Ôi, trước kia còn có xương bị vật nặng đập cho nứt. Tóm lại, có thể xảy ra nhiều tình huống khác nhau, vì vậy không cần phải vướng bận mãi một chuyện.
Y tá đi ngang qua, nhìn thấy viện trưởng thân thiết với hai bệnh nhân tâm thần như thế.
Họ thật sự rất cảm động.
Có người muốn khóc.
Có người âm thầm lau nước mắt.
Viện trưởng biết hai người họ là bệnh nhân tâm thần nên sợ họ gây chuyện ở bệnh viện. Để đảm bảo mọi người trong bệnh viện không gặp nguy hiểm, viện trưởng đích thân nói chuyện với hai bệnh nhân tâm thần, chắc là muốn giữ bình tĩnh cho bệnh nhân.
Tinh thần gan dạ này xứng đáng được mọi người kính phục.
Có người lặng lẽ lấy điện thoại ra, chụp lại bóng lưng của viện trưởng.
Sau đó chia sẻ lên mạng xã hội.
Tiêu đề rất đơn giản.
Viện trưởng của chúng tôi!
Hoàng Quan cung kính đứng bên cạnh viện trưởng.
Sẵn sàng cứu viện trưởng bất cứ lúc nào.
Một khi bệnh nhân tâm thần muốn làm hại viện trưởng, anh ta sẽ xông lên, lấy thân mình che chắn cho viện trưởng, ý định rất rõ ràng, hai người muốn làm hại viện trưởng thì phải bước qua xác tôi trước.
“Cậu làm rất tốt.” Lý Lai Phúc vỗ vai Hoàng Quan, khen anh ta.
Hoàng Quan nói một cách chân thành: “Đây đều là do viện trưởng dạy bảo tốt.”
Anh ta vào sinh ra tử với viện trưởng, sớm đã trở thành con ngựa trung thành nhất bên cạnh viện trưởng. Không có ý gì khác, chính là phục tùng đến cùng.
Đèn phòng phẫu thuật đã tắt.
Y tá đẩy băng ca cấp cứu ra ngoài.
Cao Hùng nằm trên đó, vẻ mặt không có gì để lưu luyến, ánh mắt lộ rõ sự mờ mịt.
Cậu ta không biết bây giờ mình đang ở đâu.
Càng không biết chuyện gì đã xảy ra.
“Ra rồi, xem ra ca phẫu thuật rất thành công.” Lý Lai Phúc nói.
Lâm Phàm và ông Trương đứng dậy, vội vàng chạy tới, nhìn thấy đối phương được băng bó khắp người giống như cái bánh tét, chỉ có thể an ủi đối phương.
“Cậu đừng lo lắng, đây đều là chuyện bình thường. Cậu sẽ hồi phục nhanh thôi.”
Cả cơ thể Cao Hùng đều được băng bó.
Chỉ có hai con ngươi khẽ chuyển động.
Bây giờ cậu ta không dám nói chuyện.
Chỉ có thể giả vờ như bị câm.
Ý tứ được ánh mắt thể hiện rất rõ ràng.
Rốt cuộc tôi đang ở đâu?
Các đồng đội của tôi, rốt cuộc các cậu chạy đi đâu rồi?
Tình hình hiện tại của tôi rất không tốt.
Trái tim của tôi đã nổ tung rồi.