Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả

Chương 368: Chị: Em tìm được loại cực phẩm này ở đâu thế

Chương 368: Chị: Em tìm được loại cực phẩm này ở đâu thế
Người đàn ông một mắt đứng dậy, chậm rãi đi đến sau lưng Cao Hùng, vuốt phía sau cổ cậu ta, đối với Cao Hùng, tựa như có một cái gai nhọn lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run.
“Sự kiên nhẫn của tôi là có hạn, tôi hy vọng cậu có thể nói cho tôi sự thật rằng hội Bóng đêm đang làm gì, nếu không, tôi cũng không ngại để cho cậu phải hối hận đâu.”
Người đàn ông một mắt khom lưng, dán sát vào bên tai Cao Hùng nhẹ giọng nói.
“Ha ha, nghiêm túc nghĩ lại đi, đừng đưa ra quyết định quá sớm, tôi biết cậu là một người sáng suốt, tôi nhìn người không có sai đâu.”
“Yên tâm nghỉ ngơi, cậu ở đây là an toàn nhất, không ai có làm gì cậu đâu.”
Lúc nói tới đây.
Ông ta trông như một người thân thiện vậy.
Cao Hùng nhìn ông ta bằng ánh mắt cổ quái.
Cẩu tặc.
Vừa nãy còn uy hiếp tôi mà.
Trung tâm thành phố!
Trước cửa hàng đồ nướng Hùng tiểu béo.
“Cảm ơn anh, anh đúng là người tốt mà.” Lâm Phàm nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt, trên mặt lộ ra nụ cười mà chào hỏi với đối phương.
Người đàn ông trước mặt này chính là Hà Mộc.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, anh ta nhanh chóng xuất hiện ở khu trung tâm thành phố xung quanh bộ phận đặc biệt để xem xét thử tình hình, thì vô tình gặp được Lâm Phàm, rồi chủ động tiến tới chào hỏi với Lâm Phàm.
Mà Lâm Phàm thì đang gặp phải phiền phức.
Anh ta và ông Trương đứng ở trước tiệm đồ nướng, ngửi thấy mùi thơm mà ứa nước miếng đầy miệng.
Đương nhiên.
Người chảy nước miếng là ông Trương, nhu cầu cần đồ ăn của Lâm Phàm tạm thời không lớn, hương vị quả thực rất ngon, nhưng nếu anh ta cũng đói bụng thì khẳng định sẽ giống như ông Trương vậy, chảy nước miếng, nói thật đúng là thơm mà.
Hà Mộc bỏ tiền mua cho bọn họ một xiên thịt.
Lâm Phàm vốn muốn từ chối, chúng ta vốn cũng không quen biết, vậy mà để cho người lạ trả tiền thì thật là không hay, sao có thể làm vậy được chứ, nhưng mà bộ dạng của ông Trương thì lại vô cùng đáng thương, khiến cho Lâm Phàm rất đau lòng, chỉ có thể nhận lấy ý tốt của đối phương thôi.
“Lúc ra đời, ai mà chẳng gặp khó khăn chứ.” Hà Mộc mỉm cười nói.
Những cô gái xung quanh đều bị nụ cười này cảm hóa, thật sự đẹp trai quá đi, các cô không định tới mua đồ nướng đâu, nhưng vì muốn tiếp xúc gần gũi với đối phương nên mới giả vờ tới mua đồ nướng.
“Xin chào, tôi là Lâm Phàm.”
“Xin chào, tôi là ông Trương.”
Bọn họ vươn tay, đợi đối phương bắt tay lại với mình, Hà Mộc nhìn đối phương, người thông minh như anh ta chỉ mỉm cười, cũng đã nghĩ ra cách, hai tay đan vào nhau.
“Rất vui được làm quen với hai người, tôi là Hà Mộc.”
Rời khỏi tiệm đồ nướng.
Hà Mộc híp mắt, nhìn chăm chú vào yêu quái gà trống được Lâm Phàm ôm vào trong ngực.
Yêu quái sao.
Anh ta không nghĩ tới rằng người của bộ phận đặc biệt vậy mà lại nuôi yêu quái đấy.
Yêu quái gà trống cảm nhận được hơi thở âm trầm trên người Hà Mộc.
Người này tuyệt đối không phải người tốt,
Mà là một tên đang ôm mục đích kỳ quái nào đó.
“Còn đây là?”
Hà Mộc dò hỏi.
Anh ta rất có hứng thú với con yêu quái này, có thể trà trộn vào trong bộ phận đặc biệt thì có chút năng lực đấy, theo như anh ta thấy thì đây rõ ràng là chuyện không có khả năng xảy ra,
“Nó là sủng vật kiêm bạn của tôi.” Lâm Phàm vuốt đầu gà mái, “Nó rất nghe lời, cũng rất ngoan ngoãn nữa.”
Yêu quái gà trống vốn là gián điệp, tuyệt đối không thể tùy tiện làm bại lộ thân phận của mình được.
Kẻ thông minh như nó lúc phát hiện đối phương dò hỏi nó là ai, nó liền biết mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy, có lẽ đối phương không chỉ đánh chủ ý lên Lâm Phàm mà còn chú ý mạnh mẽ tới nó nữa.
“Vậy sao?” Hà Mộc híp mắt, duỗi tay muốn chạm vào yêu quái gà trống.
Cục ta cục tác!
Yêu quái xù lông lên, làm bộ giận giữ muốn mổ đối phương, không phải nó thật sự muốn mổ đối phương đâu, chỉ định biểu hiện ra, tôi cũng không thích anh, anh đừng có tùy tiện vuốt ve tôi, làm như tôi và anh quen nhau không bằng.
“Gà mái đừng làm loạn.” Lâm Phàm trấn an, sau đó nói: “Có lẽ hôm nay tâm trạng nó không tốt lắm, trước kia không có như vậy đâu.”
Hà Mộc không để ý tới con yêu quái này, chỉ là khẽ mỉm cười.
“Đúng rồi, trước đây tôi đã xem chương trình phát sóng trực tiếp đó, phát hiện anh chính là anh hùng đã cứu vớt cả thành phố Diên Hải, lúc ấy anh nghĩ như thế nào?”
Đương nhiên anh ta đã biết trước cái người Lâm Phàm này là ai, nhưng mà không biết vì sao, anh ta cũng giống người khác vậy, cũng không phát hiện đối phương có chỗ nào đó không giống nhau, cảm giác rất bình thường, giống như người bình thường vậy.
Lâm Phàm nghi ngờ nhìn đối phương: “Tôi không hiểu ý của anh.”
“Có lẽ là tôi nhớ lầm.”
Hà Mộc không tiếp tục làm rối chuyện này, chỉ cho rằng đối phương cũng không muốn nói mà thôi, gặp những chuyện này, nếu như dò hỏi quá đà thì ngược lại dễ gây hiểu lầm lắm.
Không bao lâu sau.
Anh ta phát hiện đang êm đang đẹp thì Lâm Phàm và ông Trương đột nhiên dừng chân lại, giống như đã gặp phải chuyện kỳ quái nào vậy.
Dõi theo ánh mắt của bọn họ nhìn về phía xa.
Cũng không phát hiện ra chuyện gì khác thường.
“Sao lại không đi tiếp vậy?” Hà Mộc hỏi.
Lâm Phàm chỉ vào một đứa bé đang bất lực đứng ở phía xa rồi nói: “Cô bé cần giúp đỡ, tôi có thể cảm nhận được hiện giờ cô bé đang rất bất lực.”
Vừa mới nói xong.
Tiến về phía trước.
ông Trương đi theo sau.
Hà Mộc rơi vào trầm tư, điều đầu tiên anh ta nghĩ tới trong đầu chính là có phải nơi này có vấn đề gì hay không, nếu cái người Lâm Phàm này đúng là một mình chống lại sự tồn tại của đội quân yêu quái, vậy thì tất nhiên sẽ không vô duyên vô cớ hành động vì một việc nào đó.
Im lặng theo sau.
Chỉ muốn nhìn xem rốt cuộc bọn họ muốn làm gì.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất