Chương 369: Chị: Em tìm được loại cực phẩm này ở đâu thế (2)
“Em gái nhỏ à, có phải em gặp phiền phức gì hay không?” Lâm Phàm ngồi xổm xuống, mỉm cười hỏi.
Cô bé lắc đầu, nhớ lời mẹ nói, đừng nói chuyện với người xa lạ, nhưng mà anh trai trước mặt này cười lên ấm áp tựa như ánh mặt trời vậy.
Nhớ tới cốt truyện của phim hoạt hình.
Người có nụ cười ấm áp nhất định là người tốt.
“Em lạc mẹ mất rồi.”
Lâm Phàm mỉm cười nói: “Vậy em biết số điện thoại của mẹ không?”
“Quên rồi.” Cô bé cũng chỉ ba bốn tuổi mà thôi, nói chuyện còn dính mùi sữa.
“Vậy em biết nhà mình ở đâu không?” Lâm Phàm hỏi.
“Biết.”
“Anh đưa em về nhà nhé.” Lâm Phàm nói.
“Được.”
Lâm Phàm nói: “Ông Trương, chúng ta đưa cô bé về nhà đi.”
“Được thôi.” Ông Trương đi theo cùng chơi đùa với Lâm Phàm, không quan tâm là làm gì, chỉ cần cùng Lâm Phàm ở bên nhau là được.
Hà Mộc nói: “Vừa hay tôi cũng không có chuyện gì, để tôi đi cùng hai người nhé.”
Anh ta muốn thăm dò chính xác thì Lâm Phàm là dạng người như thế nào, đối với anh ta thì đây là một chuyện rất quan trọng, mấy lần thành phố Diên Hải đã gặp phải tai họa rất lớn, nhưng mà đều vượt qua nhờ vào nguyên nhân kỳ quái nào đó.
Đầu tiên.
Thần ma xuất hiện chính là lần khủng bố nhất.
Ngay sau đó chính là sự xuất hiện khủng bố của yêu quái, lần gần đây nhất là sự xuất hiện của đội quân yêu quái, nhưng ba sự kiện thảm khốc này lại không mang lại thương vong đáng kể cho thành phố Diên Hải, đây là một chuyện rất kỳ lạ.
“Em gái nhỏ à, cho em sờ sủng vật của anh đấy.” Lâm Phàm đưa dây thừng cho cô bé, sau đó bế cô bé lên, làm để cô bé cưỡi lên cổ, còn ông ta nắm lấy hai chân cô bé, vui vẻ chỉ về phía trước nói: “Hiện giờ chúng ta giúp em tìm nhà của em, nếu như thấy ngôi nhà nào quen thuộc thì em hãy lên tiếng nhé.”
“Vâng.”
“Xuất phát.”
Ba người lớn, một đứa trẻ, một con yêu quái cứ như vậy mà xuất phát.
Trong lòng Hà Mộc rất chuyên chú, anh ta đang ở tự hỏi một việc, rốt cuộc thì đối phương đang có chuyện gì vậy, những chuyện đang làm bây giờ, anh ta chẳng hiểu một chuyện nào cả.
Còn về cô bé lạc đường này.
Chỉ cần biết được tên, hoàn toàn có thể căn cứ vào số liệu của trung tâm điều tra của bộ phận đặc biệt mà tra được số điện thoại của cha mẹ cùng với địa chỉ, tóm lại không cần phải làm như này.
Tư duy bình thường thì là như vậy.
Mà hành động cùng tư duy hiện giờ của bọn họ khiến người ta có phần không hiểu nổi.
Chẳng qua anh ta muốn thăm dò rõ ràng tình huống của đối phương.
Bởi vì việc này liên quan đến hành động kế tiếp của anh ta.
Chỉ có vài người trong bộ phận đặc biệt của thành phố Diên Hải là tương đối khó giải quyết mà thôi.
Người đàn ông một mắt, đám người Lâm Đạo Minh.
Dựa vào những gì đã xảy ra cách đây lúc trước, Lâm Phàm đã vào trong tầm ngắm, nếu như tất cả những gì anh ta làm là thật, vậy thì anh ta sẽ là sự tồn tại khó giải quyết hơn so với đám người của người đàn ông một mắt kia.
Bọn họ đi ở trên đường.
Lâm Phàm hỏi: “Năm nay em mấy tuổi.”
“Ba tuổi.” Cô bé vặn ngón tay đếm.
“Em tên là gì?”
“Tiểu Nha.”
“Anh là Lâm Phàm, năm nay mười chín tuổi.”
“Anh thích xem đội gâu gâu không? Em thích nhất con chó ở trong đó.”
“Chúng nó đáng yêu lắm sao.”
“Đúng đúng, rất đáng yêu.”
“Anh và ông Trương thích những con chó đáng yêu nhất.”
Vừa nói vừa cười.
Lúc người bình thường nói chuyện với trẻ con về những chủ đề này sẽ cố ý nói chậm và nhẹ lại, dùng hết sức để biểu hiện của mình ngang với bọn trẻ con, nhưng xong việc đều sẽ rất bội phục bản thân, rõ ràng là người trưởng thành, lại có thể đạt tới trình độ này mà nói chuyện với trẻ con, rất đáng khâm phục.
Hiện giờ Hà Mộc có cảm giác là, cái người Lâm Phàm trước mặt này không giống như giả vờ, mà giống như là bản tính hơn.
“Nơi đó, nơi đó chính là nhà của em.” Tiểu Nha cưỡi ở trên cổ Lâm Phàm, vui vẻ chỉ vào ngôi nhà màu vàng ở phía sang mà hét lên.
Nhưng mà lúc tới đó.
Tiểu Nha khổ sở nói: “Không phải nhà của em, nhưng mà màu thì là vậy.”
Lâm Phàm an ủi nói: “Chúng ta có thể tiếp tục tìm, đi tới nơi đó đi.”
Sau đó.
Bọn họ đi về phía nơi xa, cũng không bởi vì không tìm được mà cảm thấy thất vọng, ngược lại có một loại cảm giác như đang tìm kiếm bảo bối.
Vài lần Hà Mộc muốn mở miệng, nhưng lại không nói ra được.
Không biết nguyên nhân cụ thể.
Giống như bên trong bóng tối, anh ta cảm giác hiện giờ không phải là lúc để nói chuyện, mà là xem xem Lâm Phàm muốn làm gì.
Dần dần.
Trời tối.
Lâm Phàm cuối cùng cũng giúp được Tiểu Nha tìm thấy ngôi nhà quen thuộc.
“Chính là nơi này.” Tiểu Nha nói.
“Rốt cuộc cũng tìm thấy, Tiểu Nha em có thể yên tâm.” Lâm Phàm vui vẻ nói.
Ông Trương vỗ tay: “Tốt thật đấy.”
Chỉ có Hà Mộc không có cảm xúc gì, anh ta có thể nói, nơi này không phải là nơi bọn họ phát hiện ra Tiểu Nha sao?
Khoảng cách là 100 mét, chỉ cách một con phố mà thôi.
Lúc trước nếu cô gái nhỏ này chỉ cần nói đại khái được tình huống là có thể phát hiện ra nơi này, nhưng mà không có.
“Tiểu Nha, em mau về nhà đi, bọn anh phải đi về ngủ rồi.” Lâm Phàm vẫy tay với Tiểu Nha.
Tiểu Nha đứng ở cửa, kinh ngạc nói: “Các anh xem kìa, em đứng ở chỗ đó vào lúc trời chưa tối đó.”
Lâm Phàm và ông Trương nhìn về phía bên kia, đều cười hì hì.
“Đúng vậy, thật sự rất gần nhưng mà chúng ra lại đi xa như vậy.”
“Nhưng mà cũng may chúng ta đã tìm được nhà của em.”
“Tạm biệt Tiểu Nha.”
“Tạm biệt Hà Mộc.”
Bọn họ vẫy vẫy tay, sau đó dắt gà mái đi về phía xa.
Hà Mộc đứng ngây người tại chỗ.
Trong lòng bàng hoàng.
Đáng chết!
Rốt cuộc ngày hôm nay mình đã làm gì?
Giống như chẳng làm cái gì hết.