Chương 370: Anh Cẩu, mày làm sao thế, rốt cuộc mày bị làm sao vậy
Đi cùng hai người kia để đưa nhóc con tìm nhà, lại còn đi qua nhiều con đường như vậy, đối với Hà Mộc mà nói thì anh ta không có cách nào chịu được chuyện này.
Cứ có cảm giác việc này có hơi không thích hợp.
Anh ta vô cảm mà rời khỏi đây.
Tiểu Nha nhảy nhót trên sân nhà, trên mặt đầy vẻ tươi cười mở cửa vào nhà, mà trong một khắc cánh cửa vừa đóng lại, nụ cười liền biến mất, thân hình nhỏ bé liền biến mất chỉ còn lại mộ thiếu nữ buộc tóc hai bên, oán giận nói:
“Chị, đều tại chị, hại em mất mười năm mới có thể có một lần vui sướng.”
“Em tìm thấy loài người cực phẩm như vậy ở đâu thế.”
Trong nhà có một cô gái khác đi ra.
Hai vị Thần ma xuất hiện từ một căn phòng tầm thường ở thành phố Diên Hải.
Hai vị thần ma.
Một vị trong đó chính là bà cụ của khoảng thời gian trước.
Bởi vì gặp Lâm Phàm nên bị ông Trương châm cứu đến nhập viện. Đến cuối cùng tức giận bỏ đi.
Thần ma là sự tồn tại không bao giờ chịu thua. Ta là thần ma có thể thua loài người các ngươi sao?
Nhưng mà đã nói trước là chơi trò chơi, mười năm chơi một lần, thua tức là thua. Nhưng bà ta vẫn còn em gái nên đã dụ dỗ em gái cùng chơi chung trò chơi này. Mục tiêu được chọn vẫn là ở thành phố Diên Hải.
Chỉ là mục tiêu đã cố định, đó là Lâm Phàm.
Trò chơi của họ rất đơn giản.
Em gái của bà ta sẽ biến thành cô bé bị lạc đường và phải giúp cô bé đó tìm được nhà, chỉ là vị trí của ngôi nhà ở ngay đối diện với đường lớn. Cuối cùng khi biết được sự thật, chỉ cần đối phương hơi oán trách một chút thì thần ma chiến thắng.
Họ buộc phải hủy diệt thành phố Diên Hải.
Nếu như thất bại… Không, không thể thất bại.
Bất kỳ ai cũng có tính tình nóng nảy.
Lãng phí thời gian tức là lãng phí mạng sống. Không cần biết là người tốt đến mức nào, chắc chắn sẽ có oán trách.
Nhưng không ngờ đến…
“Đúng là loài người cực phẩm.” Thần ma chị thờ ơ nói.
Bà ta cảm thấy em gái may mắn hơn bà ta rất nhiều.
Tình huống của bà ta khá là thê thảm.
Bị xoay đến mức vào bệnh viện là chuyện thảm thương đến nhường nào, cuối cùng buông lời độc ác rời đi, muốn đánh lại từ đầu. Sau đó đưa em gái đến báo thù, khí thế bừng bừng nhưng kết quả lại khiến người ta rất thất vọng.
Thần ma chị bụng dạ đen tối rất tức giận.
Thần ma em mê chơi lại rất hiếu kỳ.
Thần ma chị với mái tóc đen dài, đôi môi đỏ mỏng mỉm cười: “Chúng ta về thôi.”
“Không, em không về. Em rất tò mò về loài người cực phẩm này. Em muốn chơi tiếp với cậu ta.” Thần ma em buộc tóc hai chùm nổi hứng chơi đùa.
Bà ta không muốn đi.
Không dễ gì mà gặp được loài người cực phẩm, nhất định phải chơi cho đã.
Ký túc xá bộ phận đặc biệt.
Lưu Ảnh ngồi xổm trước cửa phòng, soi vào cái gương nhỏ, chỉnh lại sợi tóc hơi rối trên đầu.
Tóc hơi ít.
Nhưng mà đẹp trai, hoạt bát, có cơn gió nhẹ thổi qua.
Trong cảm nhận của anh ta, sư phụ là một người có bản lĩnh.
“Ồ!”
Anh ta phát hiện ở phía xa xa có một bóng đen đang ẩn nấp.
“Nửa đêm lại xuất hiện ở đây, rõ ràng là có mục đích.”
Lưu Ảnh cảm thấy mình không thể mặc kệ được.
Anh ta chịu ân tình của sư phụ, chắc chắn phải giúp Lâm Phàm và sư phụ loại bỏ mọi nguy hiểm xung quanh, không để cho đối phương có bất kỳ cơ hội nào có thể lợi dụng.
Ở chỗ xa xa kia.
Là người đàn ông một mắt nấp trong chỗ tối.
Ông ta lặng lẽ theo dõi tình hình ở đây.
Lần đầu tiên gặp mặt, ông ta từng tin tưởng năng lực của ông Trương. Nhưng sau đó khi trải qua vài lần thực nghiệm, ông ta nhận ra mình đã nghĩ quá nhiều, mọi thứ đều là giả dối.
Nhưng hiện tại thì sao.
Sự việc ở bệnh viện Hoa Điền khiến ông ta không thể quên được. Châm cứu đáng sợ thật sự đã cứu sống mạng người.
Ông ta biết hai người kia là bệnh nhân tâm thần.
Chỉ là thế thì đã sao?
Anh hùng không hỏi xuất thân, có năng lực là được.
“Sếp, sao anh lại ở đây?” Lưu Ảnh hỏi.
Người đàn ông một mắt thản nhiên nói: “Tuần tra ban đêm, xem xét tình hình.”
Một câu trả lời rất bình thường, không có vấn đề gì. Đây là chuyện mà một thủ lĩnh như ông ta buộc phải làm.
“Cậu ngồi xổm ở đó làm gì?” Người đàn ông một mắt hỏi.
Lưu Ảnh nói: “Sếp, tôi đang đợi Lâm Phàm với sư phụ về. Anh xem tóc trên đầu tôi này, đều nhờ sư phụ châm cứu mỗi ngày mới mọc ra. Đúng là rất lợi hại.”
“Vậy à?”
Người đàn ông một mắt ung dung thản nhiên.
Nhìn rất cẩn thận.
Đúng là mọc ra được mấy cọng.
Hiệu quả hơn mấy chai dầu gội mọc tóc Bawang nhiều.
Không có kiểu đùng một phát mọc ra ngay.
“Chắc chắn là thế rồi. Tôi tận mắt chứng kiến, chắc chắn không giả được đâu, đúng là quá lợi hại.” Lưu Ảnh nói liên tục không ngớt.
Sắp khen ông Trương lên tới tận trời rồi.
Cộc cộc!
Có tiếng bước chân từ xa truyền đến.
Lưu Ảnh vui mừng quay đầu lại. Khi vừa định nói chuyện với người đàn ông một mắt thì phát hiện thủ lĩnh đã biến mất đâu không thấy nữa. Anh ta gãi đầu cảm thấy kỳ lạ nhưng đâu có để ý chút chuyện này, vội vàng đi về phía Lâm Phàm và ông Trương.
Không lâu sau.
Người đàn ông một mắt xuất hiện lần nữa.
Nhìn cửa phòng vừa đóng chặt.
Ông ta vuốt cằm, im lặng suy nghĩ. Con mắt duy nhất lóe lên ánh sáng: “Rốt cuộc mình có nên tin họ một lần không?”
Cảm xúc nội tâm rất phức tạp.
Có suy nghĩ tin tưởng họ.
Cũng có tâm tư nghi ngờ họ. Cứ kỳ diệu thế đấy.
Cuối cùng.
Người đàn ông một mắt ẩn vào trong bóng tối.