Từ Bệnh Viện Tâm Thần Đi Ra Cường Giả

Chương 374: Cô không cho tôi thể diện, tôi sẽ dùng mùi hương đầy nam tính trên nách của tôi. (3)

Chương 374: Cô không cho tôi thể diện, tôi sẽ dùng mùi hương đầy nam tính trên nách của tôi. (3)
Người thanh niên lại quỳ xuống, nhìn Lưu Ảnh cùng các thành viên khác đang đứng xung quanh đó, đau khổ cầu xin, “Các vị đại ca, đại tỷ, mọi người cũng nhìn thấy rồi đó, nó không có làm hại tôi. Tôi đầu tiên là cùng nó đi dạo, sau đó tôi liền phát hiện thấy cẩu anh nhà tôi dường như ở trong trạng thái không được bình thường, dường như nó đang chịu ảnh hưởng bởi một vật nào đó mà đột nhiên trở nên hung dữ.”
“Tôi thề với trời, nó thật sự không giống như mọi người tưởng tượng đâu.”
Người thanh niên thành tâm thề, đảm bảo đây là sự thật.
Lưu Ảnh cảm thấy rất bất lực, nói thật, trở thành thành viên chính thức của bộ phận đặc biệt đã lâu như vậy, nhưng từ đó đến giờ anh ta chưa từng gặp qua một trường hợp nào như thế này. Nếu như là trước đây người dân gặp phải yêu quái, thì họ đã sợ đến nổi cuốn cuồn vắt chân lên mà chạy rồi, chính là sợ chạy chậm một chút là nằm trong miệng của yêu quái rồi.
Nhưng chàng trai đứng trước mặt đây thật lợi hại.
Anh ta vậy mà dám đem yêu quái làm thú cưng, còn đem cả đầu của mình nhét vào miệng nó, chủ động đem thân mình cho yêu quái cắn. Nhưng điều kỳ lạ là, con yêu quái đó lại không cắn, còn gắng gượng liếm mặt đối phương.
“Lưu Ảnh, anh còn do dự cái gì nữa, yêu quái đáng bị giết. Đừng nói anh thực sự nghĩ yêu quái có thể sống cùng với chúng ta được chứ.” Cố Ngạo nói.
“Đợi một chút.”
Lưu Ảnh nhớ đến con yêu quái gà trống mà Lâm Phàm hay ôm trong tay, nó cũng là yêu quái, vậy giống như lời chàng trai kia nói, dường như yêu quái cũng có một loại tình cảm đặc biệt nào đó đối với con người.
Anh ta là một người thích suy nghĩ nhiều.
Hơn nữa còn là người rất tốt bụng.
Nhìn thấy chàng trai trước mắt khóc đến nỗi nước mắt nước mũi chảy ròng, khiến anh thật sự rất cảm động, nó đã chạm được đến tấm lòng trắc ẩn của anh.
“Cậu chắc chứ?” Lưu Ảnh hỏi thêm một lần nữa.
Người thanh niên vội vàng đem chứng minh nhân dân và thẻ nhân viên của mình lấy ra, “Chắc chắn, rất chắc chắn, đây đều là các giấy tờ chứng nhận của tôi, nếu như tất cả những gì tôi nói là giả, mọi người cứ đến lấy mạng tôi, giết chết tôi cũng không sao.”
Lưu Ảnh nhận lấy các giấy tờ chứng minh, nhìn vài cái, rồi đem tất cả nội dung trên đó ghi nhớ kỹ.
Sau đó nói với cô gái đến từ học viện y thuật ở bên cạnh:
“Giúp anh ta chữa trị một chút.”
“Hả?” Cô gái đến từ học viện y thuật trên mặt tràn đầy hoang mang, mờ mịt mà chỉ vào chính mình: “Tôi chữa trị giúp cho yêu quái á?.”
“Cho tôi một chút thể diện đi.”
Lưu Ảnh vuốt tóc trên đầu, cố gắng hết sức ra vẻ nam tính.
Không nhìn thấy người đàn ông tràn đầy nam tính như tôi đang nói chuyện với cô sao?
Còn không mau nhanh lên.
Nếu không thì tôi sẽ khiến cô choáng váng với mùi hương đầy nam tính trên nách của tôi đấy.
Cô gái đến từ học viện y thuật vừa đi vừa chửi thầm trong miệng.
Lưu Ảnh nói: “Hiện tại tôi tạm thời tin anh, nhưng tôi cũng nói thật với anh vài câu, đợi tình hình hiện tại qua đi, anh nhất định phải đem con yêu quái của anh đến bộ phận đặc biệt để đăng kí, hiểu không?”
“Hiểu rồi, tôi hiểu rồi.” Người thanh niên trả lời.
Trong bộ phận đặc biệt.
Yêu quái gà trống cảm nhận được sự xuất hiện của một lượng lớn bộ đội, nó phấn khích đến kích động.
Lần này nó thật sự rất thông minh.
Biết rõ sức mạnh của Lâm Phàm thực sự rất khủng bố, nên nó đã không dẫn Lâm Phàm đi đối mặt với đám yêu quái, những đồng loại của nó chắc chắn không phải là đối thủ của những người này, vậy nên cách tốt nhất chính là ở lại bộ phận này.
Lâm Phàm, anh không cần làm gì cả.
Chỉ cần ngồi đợi mọi chuyện ngoài kia kết thúc.
Loài người bị đánh bại.
Cho dù anh có là người mạnh nhất, thì cũng không làm được gì đâu.
Lúc Lâm Phàm chuẩn bị ra ngoài, yêu quái gà trống đã chạy nhanh như điên về phía bộ phận này, nó biết rằng đám loài người sẽ không thể bỏ rơi nó.
Quay đầu nhìn lại.
Đám loài người đó đang đuổi theo nó sao.
Hi hi.
Đường ống thông gió.
Kẽo kẹt!
Đinh ốc bị rơi ra từ bên trong.
Lách cách.
Soạt!
Một bóng người nhanh chóng lao ra khỏi ống thông gió, sau đó nâng tay lên, dùng tay chém xuống với tốc độ cực nhanh khiến hai thành viên đi ngang qua ngất xỉu.
“Xem như các người mạng lớn. Nếu đủ thời gian, tôi nhất định sẽ thử nghiệm nghệ thuật giết người hoàn hảo nhất trên người các người.”
Vu Cửu cười một cách tàn nhẫn, đầu lưỡi thon dài như rắn liếm liếm đôi môi.
Dáng vẻ anh ta như biến thái vậy.
Khiến người khác không rét mà run.
Vu Cửu sờ mó cơ thể của hai thành viên kia, không tìm được món đồ gì có ích, sau đó anh ta lẻn đi, chóp mũi hít hít ngửi mùi nồng nặc trong không khí.
Mũi của anh ta rất nhanh nhạy.
Một nửa góc áo trong tay là áo của Cao Hùng, trên đó có mùi của Cao Hùng, đi theo mùi này là có thể tìm được Cao Hùng.
“Hà Mộc thật thông minh, đến cách này cũng có thể nghĩ ra.”
Vu Cửu phát hiện nơi giam giữ Cao Hùng không hề xa, nếu thuận lợi thì sẽ tìm được rất nhanh. Theo như thói quen của bọn họ, cứu người là một việc rất tốn sức, nên anh ta thích giết người hơn.
Các thành việc của hội Ám Ảnh đều có tính cách rất rõ ràng, ví dụ như Vu Cửu đây, vô cùng u ám và biến thái.
Anh ta cho rằng giết người là một việc mang tính nghệ thuật.
Còn Hà Mộc thì không nói chuyện với Vu Cửu lần nào.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất