Chương 375: Anh ta làm tôi liệt nửa người
Vu Cửu cũng không biết rốt cuộc thằng kia đang làm gì, thế mà lại giao chuyện phiền phức này cho anh ta, đúng là đủ ác. Nhưng thôi kệ, có thể tự tay lấy đi mạng sống của một đồng nghiệp trong hội Ám Ảnh cũng khá vui vẻ.
Cảm giác đó vô cùng thoải mái.
Bên ngoài.
Hà Mộc đứng trên sân thượng của bộ phận đặc biệt, ánh mắt nhìn chằm chằm xuống cảnh tượng phía dưới.
Độc Nhãn Nam rời đi.
Bốn người cấp Trấn Thành cũng đã rời khỏi.
Trong bộ phận đặc biệt không có sức mạnh áp bức như vậy, với khả năng của Vu Cửu, chỉ cần anh ta không làm loạn thì có thể giải quyết trong thời gian ngắn.
Còn Hà Mộc đứng ở đây là để ngăn chặn luồng sức mạnh cuối cùng.
Nếu như…
Bọn họ phát hiện sự hỗn loạn của tà vật có vấn đề, vậy chắc chắn sẽ trở về với tốc độ nhanh nhất.
“Gà mái, sao mày lại không ngoan thế.”
Lâm Phàm ôm lấy gà mái, phát hiện hôm nay nó rất kỳ lạ, cứ muốn chạy ra ngoài, có gọi lại cũng không được, may mà cuối cùng bây giờ cũng dừng lại.
Ầm!
Vào lúc này.
Bên chỗ ngoặt phía trước truyền đến tiếng nổ vang.
Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn về phía đó, hơi tò mò, xảy ra chuyện gì mà lại phát ra tiếng nổ lớn như vậy?
Ở chỗ ngoặt.
Vu Cửu nắm lấy sau gáy của một thành viên, đập mặt anh ta lên tường, động tác mạnh mẽ nhanh chóng, bức tường bị nứt ra từng đường chi chít.
“Thật là yếu, thành viên của bộ phận đặc biệt thật là khiến người ta thất vọng mà. Với năng lực như thế này, chỉ cần cho tôi đủ thời gian thì có thể giết từ đầu đến đuôi.”
Người tự tin dù cho ở đâu thì cũng sẽ tự tin.
Phẩy đi máu tươi trong tay, Vu Cửu quẹo cua, đi thêm một đoạn nữa là đến chỗ Cao Hùng.
“Ồ!”
Vu Cửu nhìn hai thành viên ở phía trước, sau đó lại nhìn thấy một con gà.
“Tà vật sao?”
“Ha ha ha, không ngờ thành viên của bộ phận đặc biệt còn nuôi cả tà vật, thật là buồn cười quá.”
Anh ta vừa mới giải quyết một thành viên, lại gặp hai người này, xem ra hôm nay anh ta có nhiều cơ hội để ra tay rồi. Nhưng mà đáng tiếc là không có thời gian thể hiện kỹ năng giết người như nghệ thuật của mình.
Đây là chuyện mà anh ta thấy đáng tiếc nhất.
Đợi đến khi giải quyết Cao Hùng rồi, tìm một nơi nhàn nhã để phát triển thủ đoạn giết người mang tính nghệ thuật một chút, xoa dịu trái tim là việc làm vô cùng cần thiết.
“Xin chào.”
“Xin chào.”
Bọn họ vẫy vẫy tay với Vu Cửu, bày ra bộ dạng rất thân thiện.
Họ đã xem Vu Cửu là đồng nghiệp cùng bộ phận.
Gà trống tà vật cảm nhận được hơi thở trên người đối phương có gì đó không đúng, đó là hơi thở độc ác và lạnh lẽo, rất đáng sợ, thật sự vô cùng khủng khiếp, chắc chắn là không dễ chọc vào.
Có vẻ như anh hùng tà vật tôi đã làm được một việc lớn rồi.
Không những xây dựng một hoàn cảnh tốt đẹp cho đồng loại, mà còn khiến loài người ngu ngốc gặp phải loài người sôi sục ý muốn giết người, đây gọi là giết hại lẫn nhau, nó rất mong đợi cảnh tượng trước mắt.
Đấu với nhau đi.
Tốt nhất là đấu dữ dội một chút.
Các người càng dữ dội, tôi càng vui vẻ.
Vất vả nằm vùng cho đến bây giờ thật không dễ dàng, bây giờ đã đạt được hiệu quả như ban đầu, đây là một sự công nhận, và càng là sự khẳng định đối với nó.
“Ha ha, thật là một thành viên kém cỏi, nhìn thấy tôi xuất hiện, cảm thấy như vậy là có thể trốn thoát được sao?”
“Với thái độ này của các người, tôi cảm thấy các người cũng không tệ. Nhưng đáng tiếc, bây giờ tôi phải đi giết người, không có thời gian ở đây với các người, ngoan ngoãn nằm xuống cho tôi đi.”
Vừa dứt lời.
Vu Cửu nhanh chóng xuất hiện trước mặt Lâm Phàm, đưa chân lên đá về phía đầu của Lâm Phàm.
Bốp!
Sức mạnh khiến người khác kinh ngạc.
Một cú đá vững vàng đạp lên đầu Lâm Phàm.
Lách cách!
Âm thanh nứt xương giòn giã vang lên.
Sắc mặt của Vu Cửu hơi thay đổi, cổ chân anh ta hình như nứt xương rồi, cảm giác đau đớn đó chắc chắn không sai. Chỉ là anh ta không hề nhận mình thua, anh ta nâng chân khác lên, hai chân khóa chặt cổ của Lâm Phàm.
“Anh đã chọc giận tôi rồi thì chuẩn bị đầu tách khỏi cơ thể đi.”
“Tuyền Phong Tiễn Đao Cước.”
Chiêu thức này vô cùng khủng khiếp.
Đây không phải là chiêu thức thất truyền của Phật gia, mà là tuyệt chiêu của Tuyền Phong Môn lúc xưa, mượn sức mạnh ở lưng eo để tạo thành một cái khoá cứng, phát ra lực sát thương vô cùng mạnh.
Phần eo ra sức.
Bắt đầu xoay tròn.
Lách cách!
Lại vang lên âm thanh giòn giã.
Ầm!
Sắc mặt của Vu Cửu trắng bệch, nằm liệt dưới đất, nửa người dưới không còn cảm giác, vừa nãy dùng sức quá mạnh khiến cho eo bị đứt gãy, đây là một chuyện vô cùng khủng khiếp.
“Anh thế mà lại làm tôi bị thương.”
Anh ta chỉ Lâm Phàm, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hoàng.
Rốt cuộc đối phương là ai?
Sao có thể có sức mạnh như vậy.
Lâm Phàm lùi ra sau một bước, cùng ông Trương nhìn nhau một cái, chau đầu ghé tai nhỏ tiếng trao đổi với nhau.
“Có phải anh ta có bệnh không?”
“Lâm Phàm, tôi thấy hơi sợ, Cậu còn chưa nhúc nhích gì anh ta đã trở nên như vậy, rồi nói là cậu làm anh ta bị thương.”
Bọn họ không ngờ lại gặp phải người như vậy trong bộ phận.
Ở đây nguy hiểm quá.
Bọn họ có hơi nhớ bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, người ở đó mới là bình thường nhất.
Gà trống tà vật trợn mắt há mồm nhìn Vu Cửu.
Trong đầu nó đầy dấu chấm hỏi.
Người anh em, anh đến để làm trò cười à.
Tôi mong đợi ở anh như vậy, thế mà chỉ mới hai chiêu anh đã làm bản thân tê liệt như vậy, kỹ năng siêu việt xem thế là đủ rồi.