Chương 377: Đừng sợ, tôi làm ra vẻ thôi
Phút chốc khôi phục như cũ, bọn nó đều biến thành thú cưng dễ thương, trốn vào chỗ bí mật. Với sức mạnh này của bọn nó lại dám chủ động gây chuyện trong thành phố Duyên Hải, hoàn toàn chính là tự tìm cái chết.
Ẩn náu bên cạnh loài người mà sống sung sướng không tốt à?
Cứ phải ra ngoài chống đối.
Đầu óc có vấn đề.
Đêm nay rất dài.
Loảng xoảng!
Phòng canh giữ.
Cao Hùng kiên cường không nói một câu nào, dù những lời lẽ của đối phương nói rất xuôi tai vô cùng, lợi ích đưa ra làm cho lòng người đau, anh ta cũng không nói câu nào.
Anh ta là thành viên của hội Ám Ảnh, có trách nhiệm và lòng tin tuyệt đối.
Giữ kín như bưng, thề chết cũng không nói.
Có động tĩnh truyền tới.
Cao Hùng kinh ngạc ngẩn người nhìn đối phương, anh ta không ngờ Vu Cửu bị bắt vào đây. Lúc này dáng vẻ của Vu Cửu rất thê thảm, bị người ta khiêng vào, nửa người dưới tê liệt, kêu rên, cứu tôi trước, khám eo cho tôi trước.
"Tình huống gì?"
Anh ta không thể nào chấp nhận sự thật như vậy, luôn cảm giác giống như là đang nằm mơ.
Trong đầu hiện lên hình ảnh.
Người của Hội Ám Ảnh tới cứu mình, lại bị người của bộ phận đặc biệt bắt, có lẽ thật sự là như vậy, nếu không thì thật sự giải thích không thông.
Ôi!
Cao Hùng đúng là cảm động.
Tổ chức không vứt bỏ anh ta.
Còn tìm người tới cứu anh ta, mặc dù không thành công nhưng phần ơn nghĩa này sẽ luôn khắc sâu trong lòng, cũng không uổng công lúc trước anh ta uống thuốc độc tự sát, suýt nữa chết, nhưng lại được cứu sống.
Nếu như...
Anh ta biết hai người mà tổ chức phái tới đều muốn giết chết anh ta, có lẽ anh ta sẽ càng đau lòng hơn.
Độc Nhãn Nam liếc Cao Hùng một cái, đi về phía Vu Cửu.
Thẩm vấn một bên không được thì thẩm vấn từ bên kia.
Chung quy có thể hỏi được điều gì đó.
Cao Hùng yên lặng không nói, từ lúc bị bắt đến bây giờ, anh ta không hề nói một câu nào.
Độc Nhãn Nam đứng cạnh Vu Cửu đang nằm liệt trên ghế, dò hỏi: "Người của hội Ám Ảnh đúng không."
"Có thể khám eo cho tôi trước hay không, chân tôi không còn cảm giác nữa." Dáng vẻ Vu Cửu thảm thương, hơn nữa cũng sẵn lòng mở miệng, điều này dưới cái nhìn của Độc Nhãn Nam là sự khởi đầu rất tốt.
"Không vội." Độc Nhãn Nam cười nói.
Vu Cửu nói: "Trước tiên đừng hỏi nhiều như vậy được không? Từ lúc các anh bắt được anh ta đến bây giờ, chắc cũng hỏi ra rồi, cần gì phải hỏi tôi."
"Tôi nói đều là sự thật, tôi cần khám phần eo, các anh gọi một vị bác sĩ giỏi đến khám giúp tôi một chút đi."
Anh ta rất hoang mang.
Đến bây giờ cũng không nghĩ ra đây rốt cuộc là chuyện gì.
Đá một cú về phía đầu đối phương thì cổ chân nứt ra, thi triển Tiễn Đao Cước thì trực tiếp vặn gãy eo, quái lạ, tại sao có thể như vậy.
Độc Nhãn Nam cảm giác có thể nhận được điều ông ta muốn biết từ phía Vu Cửu.
Bởi vì anh ta quá nhiều lời.
"Các anh là người của hội Ám Ảnh đúng không." Độc Nhãn Nam biết rõ còn hỏi, nhưng câu này nhất định phải hỏi, chính tai nghe được đối phương thừa nhận mới là quan trọng nhất.
Vu Cửu ngẩng đầu lên nói: "Tôi nói bây giờ phiền anh đi mời cho tôi..."
Lời còn chưa nói hết.
Độc Nhãn Nam túm lấy sau đầu của Vu Cửu, trực tiếp làm cho mặt anh ta đến tiếp xúc thân mật với mặt bàn kim loại.
Rầm một tiếng.
Tiếng vang rất lớn.
Lỗ mũi của Vu Cửu đang chảy máu, máu tươi chảy ào ào.
Đến thịt cũng văng ra.
"Anh làm gì vậy?" Vu Cửu không dám tin nhìn Độc Nhãn Nam.
Đang nói chuyện thật tốt.
Đột nhiên lại đánh nhau.
Đây là chuyện anh ta cơ bản không hiểu nổi.
Sau đó nhìn về phía Cao Hùng, phát hiện trên mặt anh ta không hề có một chút vết thương nào, nguyên vẹn không tổn hại gì. Anh ta bị bộ phận đặc biệt bắt đã mấy ngày rồi mà không hề bị gì hết, tại sao tôi mới vừa vào tới đã gặp phải sự tra tấn như vậy.
Độc Nhãn Nam túm tóc Vu Cửu, kéo đầu anh ta về phía sau, vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Tôi đang hỏi anh, rốt cuộc anh có phải người của hội Ám Ảnh hay không."
"Tôi..."
Rầm!
Độc Nhãn Nam bỗng đè đầu Vu Cửu xuống, đầu của anh ta tựa như lò xo, sau khi va vào mặt bàn nảy lên lại lần nữa bị Độc Nhãn Nam túm lấy tóc dài phía sau đầu.
Độc Nhãn Nam cúi đầu, ánh mắt nhìn chăm chăm vào mắt Vu Cửu: "Tôi hỏi anh đấy."
Vu Cửu bị hành động của Độc Nhãn Nam làm cho hoang mang.
Chí ít anh cũng cho tôi cơ hội nói chứ.
Vừa rồi tôi chuẩn bị nói, bỗng nhiên anh lại đè đầu tôi, việc này khiến tôi rất khó làm.
Mà lúc này.
Ngay khi anh ta vừa mới chuẩn bị mở miệng.
Độc Nhãn Nam đưa ngón tay cái ra, mở miệng Vu Cửu ra, đầu ngón tay tìm kiếm gì đó trong cổ họng, chỉ là tìm chốc lát cũng không phát hiện túi chứa chất độc, lấy tay ra, lau chùi mấy cái lên quần áo của Vu Cửu.
Trong miệng Vu Cửu cơ bản cũng không giấu thuốc độc.
Anh ta cũng không điên cuồng giống như Cao Hùng, sống thật tốt, ai lại muốn chết.
Còn đối với Vu Cửu mà nói, anh ta bị hành động lần này của Độc Nhãn Nam làm cho suýt nữa nôn mửa ra, cảm giác rất kỳ dị, ông ta có thể tưởng tượng cảm giác trong miệng có vật lạ sao?
Còn cố tình khuấy.
Thật sự rất ghê tởm.
"Ha ha, đây chính là thái độ anh dùng để hỏi tôi sao? Anh biết tôi là..." Vu Cửu liếm dòng máu tươi chảy xuống từ chóp mũi, nở nụ cười biến thái, chỉ là nụ cười của anh ta còn chưa kéo dài được bao lâu, chuyện khiến cho anh ta tuyệt vọng đã xảy ra.
Độc Nhãn Nam túm đầu của Vu Cửu.